Tô Mạt vừa đến văn phòng chưa bao lâu, Lý Vân Vương đã gọi cô tới văn phòng lấy lương.
Lý Vân Vương làm chủ nhiệm văn phòng kiêm luôn chức nhân sự, chịu trách nhiệm trả lương và phúc lợi cho công nhân viên chức và cả cán bộ.
Lần đầu tiên lĩnh lương, tất nhiên Tô Mạt rất háo hức, cô đi rất nhanh.
Tiền lương là hai mươi bảy tệ năm, bởi vì sắp ăn tết nên được nhận thêm năm tệ tiền thưởng, tổng cộng là ba mươi hai tệ rưỡi.
Về phiếu chi tiêu, ngoài phiếu khẩu phần dầu, thịt, than đá hàng tháng còn có hai phiếu vải một thước, cộng thêm vé dùng hàng ngày ở công xã.
Ngoài ra còn có một cân thịt xông khói, hai miếng xà phòng thơm, hai hũ đào vàng đóng hộp làm phúc lợi cho năm mới.
Lần đầu tiên được phát lương, đã thế còn nhận nhiều đồ như vậy nên Tô Mạt vô cùng hài lòng.
Đợi đến khi Tô Mạt ký tên đã nhận quà xong, Lý Vân Vương lại nói: “Tết Âm Lịch công xã cho nghỉ ba ngày, từ mùng một đến mùng ba.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn chủ nhiệm Lý.” Sau khi nói lời cảm ơn, Tô Mạt xách đồ về văn phòng.
Ở thời đại này, Tết Âm Lịch chưa được nghỉ dài, cùng lắm chỉ có ba ngày.
Sau khi ăn trưa xong, Tô Mạt lại đi bộ đến hợp tác xã mua bán, hỏi thăm tình hình Lục Tiểu Lan.
Lục Tiểu Lan vừa thảo luận với đồng nghiệp về cách phân loại các sản phẩm có khuyết điểm, thấy Tô Mạt tới, cô ấy vội chạy ra tiếp đón.
“Chị dâu ba, hàng lỗi của năm mới đây, có khá nhiều. Số lượng em đứng tên cũng không ít, để em dẫn chị đi xem, cho chị chọn trước.” Dứt lời, cô ấy dẫn Tô Mạt đến nhà kho.
Bởi vì chuyện mỏ vàng, cấp bậc của hợp tác xã mua bán cũng được nâng lên một bậc, số lượng sản phẩm lỗi phân phối năm nay gần gấp đôi so với các năm trước.
Mấy thứ này sẽ để bọn họ tự tiêu thu trong nội bộ trước, có thừa mới đem ra ngoài bán.
Tô Mạt lén đánh giá Lục Tiểu Lan, thấy cô ấy giống như không bị ảnh hưởng về chuyện Dương Cảnh Minh nên cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tiểu Lan thấy Tô Mạt như vậy, cũng biết cô đang lo lắng điều gì, chỉ khẽ cười rồi nói: “Chị yên tâm, mẹ chồng không làm khó xử em đâu.”
“Anh ba đã tới nói chuyện với Cảnh Minh, mặc dù anh ấy không lên làm bí thư đảng uỷ nhưng cũng được thăng cấp lên một bậc.”
Trước đó Dương Cảnh Minh đang ở cấp hai mươi sáu với mức lương ba mươi ba tệ, lần này Lục Trường Chinh đã nâng đỡ anh ta chút, cho thăng cấp lên hai mươi lăm, nhận mức lương ba mươi tám tệ.
Dù gì vẫn còn Lục Tiểu Lan, mà Lục Trường Chinh không thể phớt lờ cô ấy hoàn toàn được. Mặc dù không thể điều lên vị trí khác, nhưng nâng đỡ cho thăng lên một bậc thì vẫn được.
Dương Cảnh Minh cũng đã công tác mấy năm, tính tình chăm chỉ cần cù, phù hợp với điều kiện thăng cấp.
“Chị dâu ba, mọi người yên tâm, khoảng thời gian này em đã suy nghĩ cẩn thận rồi, sau này không cần lo lắng cho em đâu.” Lục Tiểu Lan nói.
Trước đây Lục Tiểu Lan bận tâm chồng nên mới ép dạ cầu toàn, nhưng mấy tháng nay, cô ấy cũng hiểu được vấn đề, Dương Cảnh Minh không tốt như cô ấy nghĩ.
Chỉ cần mọi người sống hoà thuận thì cuộc sống cũng tạm chấp nhận được. Nếu muốn ra oai trước mặt cô ấy thì không thể, Lục Tiểu Lan cô ấy không phải thứ gì hèn nhát.
Hai ngày trước Lục Trường Chinh đã tìm tới cô ấy, và cho cô ấy sự tự tin.
Lục Tiểu Lan nhẫn nhịn một phần là vì chồng, làm con cháu không nên chống đối người lớn, một phần là sợ tranh chấp trở nên căng thăng sẽ không tiện sống chung sau này, đến lúc đó cô ấy cũng không có nơi nào để đi.
Dù gì thì thời đại này rất hiếm người ly hôn.
Rất nhiều phụ nữ dù chịu khổ nhục tại nhà chồng cũng không dám ly hôn và quay về nhà mẹ đẻ. Sợ anh trai chị dâu để ý, sợ cha mẹ quở trách, cũng sợ hành vi của mình làm ảnh hưởng tới người nhà.
Ở một số nơi có tư tưởng phong kiến, nếu gia đình nhà ai có người ly hôn thì cả nhà đó sẽ bị chỉ chỉ trỏ trỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-176.html.]
Hầu hết các thế hệ trước ở thời đại này luôn khuyên nhủ con cháu không nên ly hôn. Phần lớn là đưa con trai tới nhà trai, đánh nhà trai một trận.
Lục Tiểu Lan cũng không biết nếu mình tranh chấp quá căng với nhà chồng thì đến khi về nhà, cha mẹ có đồng ý hay không, liệu anh trai chị dâu có chấp nhận?
Nhưng ngày đó, anh ba đã nói với cô ấy nếu sống được thì sống, còn không sống nổi thì về nhà.
Vậy là cô ấy yên tâm rồi.
Lỡ như có ngày cô ấy thật sự không chung sống nổi với Dương Cảnh Minh nữa, về nhà có một người anh trai chấp nhận chứa chấp mình là đủ rồi.
Khi hai người tới kho hàng, đúng là có rất nhiều đồ, nhưng không có nhiều món Tô Mạt muốn lắm.
Tô Mạt muốn hai cân len sợi lỗi nhưng không lấy thêm được, Lục Tiểu Lan chỉ có bốn cân.
Len sợi lỗi không cần phiếu, giá cả rẻ hơn giá thị trường một nửa, hai cân chỉ tốn có mười bốn tệ. Cũng là màu xám, nhưng màu nhuộm không thấm đều, có nhiều đoạn chỉ màu nâu và màu đen lẫn lộn.
Sau đó cô lấy thấy chăn phủ giường lỗi về cho Lục Bá Minh dùng. Trước đây, lúc cô vào phòng ông cụ, thấy chăn mỏng của ông cụ đã bị rách nhiều chỗ và có nhiều vết vá.
Người ta nói là hàng lỗi nhưng thật ra chỉ bị lem màu ở một số góc, nhiễm mấy màu khác.
Loại chăn phủ giường này nếu tính theo giá gốc khéo phải đến mười một tệ hai hào, cộng thêm phiếu vải năm thước. Bây giờ bị coi là hàng lỗi nên chỉ mất tám tệ, thậm chí còn không cần phiếu.
Tô Mạt đưa tiền giấy, sau đó cầm đồ quay về văn phòng.
Buổi chiều, khi Lý Nguyệt Nga tới đón, cô đã nói chuyện kéo dây điện.
“Cha con nói cùng lắm thì mất một tuần là dây điện sẽ được kéo đến đại đội của chúng ta, đến lúc đó muốn mở điện thì mỗi hộ gia đình cần trả phí kéo dây là năm tệ.” Lý Nguyệt Nga nói.
Thời buổi này dây điện cũng rất đắt đỏ, phương Bắc là một khu vực rộng lớn, khoảng cách giữa các hộ gia đình cũng không gần. Với mức giá năm tệ là chính phủ đã chịu hơn phân nửa phí rồi.
Tô Mạt lấy năm tệ từ túi ra đưa cho Lý Nguyệt Nga: “Mẹ, lát nữa mẹ đưa cha giúp con.”
“Được.” Lý Nguyệt Nga cầm tiền: “Hôm nay nhóm cha con cũng đi thống kê, số hộ gia đình muốn mở điện không nhiều lắm, chỉ hơn ba mươi hộ. Nếu số lượng ít, có thể trạm cung cấp điện sẽ không chịu cung cấp.”
“Tại sao?” Tô Mạt hơi ngạc nhiên, còn chưa đến một phần năm. Có điện sẽ tiện hơn nhiều, tối sẽ không đến mức chịu cảnh đen thùi lùi nữa.
“Ngại tiền điện quá đắt.” Lý Nguyệt Nga nói: “Tiền điện là hai hào một kilowatt giờ, một tháng có tiết kiệm bao nhiêu cũng phải tốn mười kilowatt giờ. Mà tiền điện mỗi tháng cứ hơn hai tệ thì làm sao chi trả nổi? Dùng đèn dầu tiết kiệm, một tháng chỉ tốn hơn một cân, tầm mấy hào thôi.”
Tô Mạt đã ngộ ra, bây giờ hầu hết bóng đèn có công suất là mười lăm watt. Bóng đèn mười lăm watt mà mở suốt hai mươi tư giờ cũng chỉ tốn 0,36 kilowatt giờ. Hơn nữa dân quê lại quen tính tiết kiệm, một ngày cùng lắm chỉ mở khoảng ba đến bốn tiếng đồng hồ vào buổi tối, cứ tính là bốn tiếng đồng hồ thì một ngày chỉ mất khoảng 0,06 kilowatt giờ, một tháng hết tổng 1,8 kilowatt giờ, tiền điện sẽ không vượt quá bốn hào.
“Mẹ, không cần. Nếu chỉ bật đèn mười lăm watt, buổi tối mở khoảng ba đến bốn tiếng thì một tháng cũng chỉ hết bốn hào thôi.”
Lý Nguyệt Nga ngạc nhiên: “Rẻ vậy sao?” Bà ấy vốn đang lo lắng sau này sẽ tốn rất nhiều tiền điện mỗi tháng.
Nếu chỉ mất mấy hào thì chắc chắn sẽ tốt hơn dùng đèn dầu hoả, vì dầu hoả cần phiếu mua. Trong khi đèn điện tốt hơn, mở một cái là căn phòng sáng trưng.
“Mẹ, mẹ bảo cha lúc đi thống kê hãy tính toán tiền điện cho người ta. Chỉ cần không bật đèn cả ngày thì chắc chắn chỉ mất một tệ đổ lại.” Có lẽ hai ông bà già chưa hiểu về vật lý nên cũng không biết tính toán lắm.
“Được, đợi lúc về mẹ sẽ nói với cha, nếu chỉ mất mấy hào thì chắc chắn mọi người sẽ đồng ý kéo dây.”
Thời đại này có hai cách thanh toán tiền điện, nếu lắp máy đo điện thì sẽ nộp phí theo số kilowatt giờ thực tế, còn không thì sẽ thanh toán bằng cách đếm số bóng đèn, gọi là “túi chế đèn”.
Lúc xuống xe, Tô Mạt lại đưa chăn phủ giường, hai hũ đào vàng đóng hộp và một miếng xà phòng thơm cho Lý Nguyệt Nga.
“Mẹ, hôm nay con được lĩnh lương với phúc lợi, mẹ cầm mấy thứ này đi, chăn phủ giường là cho ông nội.”
Lý Nguyệt Nga vừa cười vừa cầm lấy đồ, sắp đến tết, Tiểu Mạt may áo len cho bà ấy, bà ấy cũng phải chuẩn bị quần áo mới cho cô mới được.