Khi Lục Tiểu Lan tan làm về nhà, phát hiện bà chị chồng thích gây chuyện Dương Lợi Mẫn quay về, nhìn tình hình thì chắc định ở lại nhà một đêm.
Mấy ngày trước huyện thành xuất hiện vấn đề, cha chồng Dương Lợi Mẫn là phó lãnh đạo hội uỷ viên cách mạng cũng bị ảnh hưởng. Dù không bị kéo xuống ngựa nhưng ít vẫn bị xử phạt, bị hạ một cấp bậc.
Không khí trong nhà vốn đã nặng nề, mà sau khi mẹ chồng Dương Lợi Mẫn biết Lục Trường Chinh lại là anh ruột của vợ em trai con dâu mình nên đã mắng mỏ cô ta không ra gì.
Dương Lợi Mẫn ở nhà chồng chịu ấm ức, bấy giờ mới tìm cớ về nhà mẹ đẻ. Nghĩ trút giận lên người Lục Tiểu Lan để tìm lại cảm giác tồn tại.
Vừa thấy Lục Tiểu Lan về, Dương Lợi Mẫn đã đi tới với thái độ tự cao: “Nghe nói hôm nay hợp tác xã mua bán bọn em có hàng lỗi?”
Lục Tiểu Lan gật đầu, cô ấy không muốn dây dưa với Dương Lợi Mẫn.
“Có món hàng nào tốt không?”
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thỉnh thoảng lấy một số sản phẩm lỗi với giá cả phải chăng từ tay Lục Tiểu Lan cũng là một cách để Dương Lợi Mẫn lấy thể diện với nhà chồng.
“Không có, em giữ phần của mình cho nhà mẹ đẻ rồi.”
Dương Lợi Mẫn cứng họng, cô ta tỏ vẻ bất mãn: “Giữ cái gì mà giữ, kêu hỗ trợ Cảnh Minh lên một cương vị mới thì không chịu, còn qua lại nhà mẹ đẻ làm gì nữa.”
“Mặc dù anh trai em không cho Cảnh Minh một cương vị mới, nhưng dù gì cũng giúp Cảnh Minh được thăng cấp lên một bậc. Còn chị thì sao? Chị thân là chị lớn, vậy chị đã làm được gì cho Cảnh Minh rồi?” Lục Tiểu Lan bật lại.
Cô ấy đã chịu đựng cô chị chồng này đủ lâu rồi, không thể nhẫn nhịn thêm nổi nữa.
Dương Lợi Mẫn không ngờ Lục Tiểu Lan lại dám bật mình, cô ta bỗng ngẩn người. Sau khi hoàn hồn, lửa giận trong lòng cô ta bốc cháy nghi ngút, cảm thấy sự uy nghiêm của mình đã bị người khác xúc phạm.
“Cô dám bật, dám nói chuyện với tôi thế à?”
“Tại sao tôi không dám? Một đứa con gái đã lấy chồng vẫn thường xuyên về nhà mẹ đẻ tống tiền như chị mà cũng dám vênh mặt hất hàm sai khiến ở đây à? Tôi là người kiếm tiền nuôi gia đình, chẳng lẽ tôi phải chịu đựng chị?”
Bây giờ Phương Xuân Phương là người quản lý gia đình, mỗi tháng Lục Tiểu Lan phải nộp mười lăm tệ, Dương Cảnh Minh cũng phải nộp hai mươi tệ.
“Cô, cô…” Dương Lợi Mẫn chỉ tay vào Lục Tiểu Lan, cô ta tức đến nỗi run rẩy: “Cô là cái thứ gà mái không đẻ trứng, chẳng có tí giáo dục nào cả. Cảnh Minh cưới cô là xui tám kiếp.”
Lục Tiểu Lan hất tay Dương Lợi Mẫn: “Chị nói ai không đẻ trứng? Cơ thể bà đây vẫn khoẻ chán, không hề có vấn đề gì hết. Chị có giáo dục à? Chị có giáo dục mà ngày nào cũng về nhà mẹ đẻ để gây chuyện? Không làm loạn khiến nhà mẹ đẻ gà bay chó sủa thì không có cảm giác thành tựu đúng không? Cảnh Minh cưới tôi xui xẻo? Tôi thấy anh ấy cực kỳ xui xẻo mới có người chị như chị. Tôi thấy chị ghen ăn tức ở, không chịu được khi thấy người ta sống tốt, mình sống không hạnh phúc nên cũng muốn kéo tất cả mọi người cùng giống chị.”
Phương Xuân Phương đang nấu cơm trong nhà, nghe thấy có tiếng cãi nhau trong sân, bà ta vội chạy ra xem, ai ngờ lại thấy con dâu mình với con gái đang cãi nhau, mấy người nhà bên cạnh thì đang chúi đầu vào hóng chuyện.
Bà ta vội quát to: “Ầm ĩ gì thế? Có gì thì nói chuyện bình thường không được hay sao? Cứ phải để mất mặt với bên ngoài.”
Bị mắng, hai người cũng dừng đấu võ mồm. Lục Tiểu Lan quay về phòng, còn Dương Lợi Mẫn đi vào phòng bếp, mách tội cô ấy với Phương Xuân Phương.
Mồm Dương Lợi Mẫn ba hoa chích choè, nói xong không thấy mẹ phụ hoạ lấy một câu, cô ta tỏ vẻ không vui: “Mẹ, mẹ không nói con nhỏ đó hai ba câu đi, cứ để nó mắng mỏ con thế sao? Con chưa thấy có đứa em dâu nào dám chửi bới chị chồng như vậy.”
“Người như thế nhiều lắm, con chưa gặp bao giờ là vì con không hiểu biết.” Phương Xuân Phương nói.
“Còn nữa, con bé nói cũng không sai, nếu không có chuyện gì thì con ít về nhà lại, mất công nhà chồng con lại nói là cứ ba ngày lại chạy về nhà mẹ đẻ.”
Dương Lợi Mẫn há hốc mồm, sốc không nói nên lời.
Hôm nay bị làm sao vậy? Mọi người bị trúng tà hết rồi à? Tại sao ai cũng nói chuyện với cô ta như thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-177.html.]
Huyện Thanh Khê lớn như vậy, hai vợ chồng Phương Xuân Phương đã nghe chuyện nhà chồng Dương Lợi Mẫn từ lâu.
Bọn họ nịnh bợ nhà thông gia này suốt ngần ấy năm nhưng thực tế chẳng nhận được lợi lộc gì, còn không bằng anh trai con dâu. Tuy nói không điều Cảnh Minh vào cương vị mới, nhưng tốt xấu gì cũng giúp Cảnh Minh thăng cấp lên một bậc.
Hơn nữa, những hành động tựa sấm rền gió cuốn trong huyện kia có thể cho thấy thủ đoạn của hai người này. Xem ra con đường tương lai của họ sẽ rất tươi sáng.
Hai người đều là những người kiếm lợi nhuận điển hình, ai đem được lợi ích đến cho bọn họ, đi theo ai có lợi hơn, bọn họ sẽ ủng hộ người đó.
Một bên thông gia vừa nhìn đã biết là đang trên đà xuống dốc, còn một bên thì lại đang ở thời kỳ đỉnh cao, tương lai tươi sáng, tất nhiên bọn họ phải ưu ái người có tương lai sáng lạn hơn.
Vậy nên khoảng thời gian này Phương Xuân Phương cũng không thể ép Lục Tiểu Lan uống thuốc. Dù gì bác sĩ cũng nói sức khoẻ cô ấy không có vấn đề, chờ thêm chút chắc chắn sẽ có. Có vài người trời sinh đã có duyên muộn với con cái, không vội được.
Đợi cha Dương – Dương Hựu Bình và Dương Cảnh Minh về, Phương Xuân Phương sắp bữa tối ra.
Lúc ngồi ăn cơm tối, Phương Xuân Phương còn cố ý phê bình Dương Lợi Mẫn trước mặt Lục Tiểu Lan. Dương Hựu Bình cũng nói Dương Lợi Mẫn mấy câu, bảo sau này cô ta không có việc gì thì bớt về nhà lại, ở nhà chồng mà chăm sóc con cái với cha mẹ chồng cho tốt.
Dương Lợi Mẫn bị nói mà vừa ăn vừa khóc, cuối cùng quay về phòng dù chưa ăn hết bữa cơm.
Lục Tiểu Lan nhìn cha mẹ chồng đối xử nhiệt tình với mình nhưng lại không hề cảm động, cô ấy chỉ thấy lòng mình ớn lạnh từng cơn.
Trước đây hai vợ chồng già này đối xử nhiệt tình với Dương Lợi Mẫn bao nhiêu, cô ấy thấy hết. Trong nhà có thứ gì tốt là sẽ để Dương Lợi Mẫn cầm về nhà chồng hết. Bây giờ nhà chồng Dương Lợi Mẫn xảy ra chuyện nên không muốn nhận nữa?
Con gái ruột còn đối xử như vậy, huống hồ là đứa con dâu khác m.á.u tanh lòng như cô ấy thì nhận được bao nhiêu đãi ngộ?
Trừ phi anh ba có thể tiếp tục thăng quan tiến chức thuận lợi, có thể nâng đỡ gia đình bọn họ, nếu không e là họ cũng sẽ trở mặt ngay tức thì.
Rốt cuộc trước đây cô ấy mù quáng đến mức nào mà lại nghĩ gia đình này cũng không tệ lắm?
Một người con trai được loại cha mẹ này nuôi lớn có thật sự đáng để cô ấy dựa vào không?
Lục Tiểu Loan cảm thấy rối như tơ vò, cô ấy ăn qua loa cho xong bữa, sau đó quay về phòng.
Chốc lát sau, Dương Cảnh Minh cũng đi vào.
“Chị hay nói chuyện không suy nghĩ trước sau, em đừng để bụng.”
“Cảnh Minh, anh có thấy thật ra chị anh cũng rất đáng thương không?” Chỉ có điều, người đáng thương cũng có chỗ đáng ghét.
Thật ra ngoại hình Dương Lợi Mẫn cũng không tính là tệ, lúc trước cô ta gả được vào nhà đấy cũng là nhờ vẻ bề ngoài. Có thể nói cả nhà bọn họ đều ưa nhìn, Lục Tiểu Lan cũng rung động với Dương Cảnh Minh là vì vẻ ngoài điển trai của anh ta.
“Đáng thương ư? Đáng thương chỗ nào?” Dương Cảnh Minh không rõ nguyên do.
“Anh cảm thấy chị anh sống có tốt khi ở nhà chồng không?” Nhà mẹ đẻ không giúp được gì, nhưng vẫn muốn dựa dẫm kiếm lợi, e là cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
“Chắc là cũng tốt, anh không thấy chị về kêu khổ.” Dương Cảnh Minh nói.
Lục Tiểu Lan cong môi cười, quyết định không nói nữa.
Cô ấy kết hôn được một năm, và cũng chỉ gặp anh rể đúng một lần vào ngày cưới hôm đó.
Nếu tốt thật thì sẽ không đến mức một năm không mò tới nhà mẹ vợ một lần.
Rốt cuộc là Dương Cảnh Minh không hiểu thật hay anh ta chỉ đang giả vờ không hiểu?