Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 178

Cuối tuần, Lục Trường Chinh vội vàng trở về, đón Tô Mạt rồi lại nhanh chóng rời đi.

Lúc trước nói muốn dẫn vợ đi hút năng lượng, mà cuối tuần nào cũng bận rộn không có rảnh. Hiện tại những cái cây kia đều đã chặt, chất đống một chỗ, qua hai ngày nữa sẽ chuyển đi. Vừa hay dẫn vợ theo, có thêm vài cây để hút.

Đường đi đến mỏ vàng đã mở ra, cửa vào đi qua thôn Lý Gia Ao một đoạn, đây cũng là lần đầu tiên Tô Mạt đến.

Thời gian còn chưa tới một tháng, không thể không nói, dù là bất cứ lúc nào thì tốc độ của nước Hoa cũng không phải dạng vừa.

Nhưng đường mới mở, còn chưa tu sửa, rất xóc nảy.

“Đường này còn phải củng cố và sửa chữa lại. Hai ngày nữa sẽ tìm thanh niên trai tráng của đại đội gần đó tới hỗ trợ, rồi cho một ít trợ cấp.” Lục Trường Chinh nói, anh đã xin trợ cấp một ngày 5 hào.

Rất nhanh hai người đã đến chỗ đống cây đầu tiên.

Đống cây này chặt sớm nên không còn sức sống cho lắm. Tuy nhiên chất một đống lớn, năng lượng cũng không hề ít.

Lục Trường Chinh phụ trách hóng gió, Tô Mạt phụ trách hút.

Lúc hút, Tô Mạt còn cảm nhận được khát khao mãnh liệt của đám nhóc kia. Sau lần nuôi dưỡng trước đó, liên hệ của Tô Mạt và hai đứa nhỏ kia càng sâu hơn, có thể nói là mẫu tử liền tâm.

Thấy hai đứa nhỏ khát khao quá, Tô Mạt cũng chia một phần năng lượng hút được ra.

Hút xong đống này, Lục Trường Chinh lại dẫn Tô Mạt đến những chỗ khác, liên tục hút hơn mười đống thì dị năng của Tô Mạt mới tăng lên cấp 2.

Lúc này, dù là năng lượng của đứa nhỏ hay Tô Mạt thì cũng đã đầy, nên Tô Mạt bèn ngừng lại.

“Thế nào?” Thấy Tô Mạt dừng lại, Lục Trường Chinh hỏi.

“Thăng cấp rồi.”

Bên kia còn không ít, có muốn hút thêm không?”

Tô Mạt lắc đầu: “Việc này giống như ăn cơm, no rồi sẽ ăn không vô.”

Lục Trường Chinh gật đầu, thấy cũng đã đến đây nên hỏi: “Có muốn đến xem doanh trại không?”

“Được.” Vừa hay đi xem môi trường làm việc của Lục Trường Chinh thử.

Càng đi vào bên trong lại càng nhìn thấy nhiều quân trang màu xanh. Không phải đang đốn cây thì cũng đang sửa đường.

Lục Trường Chinh lái xe đến một khu lều màu xanh rồi dừng lại: “Hiện tại mọi người còn ở lều vải, có lẽ phải mấy tháng nữa mới có thể xây xong.”

Cũng giống như vậy, nhưng lúc đó điều kiện không tốt như này.

Lính gác thấy Lục Trường Chinh trở về, vội vàng cúi chào, mặc dù có chút tò mò về Tô Mạt, nhưng vẫn nhìn thẳng không chớp mắt.

Tâm trạng Lục Trường Chinh đang tốt, đặc biệt giới thiệu: “Đây là vợ tôi.”

Lính gác vội vàng hô lớn: “Chào chị dâu!”

Tô Mạt mỉm cười đáp lại.

Lục Trường Chinh dẫn Tô Mạt đi dạo doanh trại, lại nhìn vị trí mỏ vàng từ xa. Suốt chặng đường thu hoạch được vô số câu “Chào chị dâu!”, khiến nụ cười trên mặt Tô Mạt suýt nữa cứng đờ.

Sau khi Lục Trường Chinh khoe vợ xong, lúc này mới đưa cô về nhà.

Trên đường trở về, Tô Mạt nhéo Lục Trường Chinh một cái: “Thành thật khai báo, có phải có nữ chiến sĩ có ý với anh không?”

Vừa rồi cô đã để ý, có mấy nữ binh nhìn thấy cô, sắc mặt rõ ràng không được tốt.

Tuổi Lục Trường Chinh còn trẻ đã là trung đoàn trưởng, vẻ ngoài lại tuấn tú, thật sự rất thu hút người khác.

“Chắc không có đâu? Anh không để ý. Trong mắt anh, không có nam chiến sĩ hay nữ chiến sĩ gì cả, đều là chiến sĩ.” Lục Trường Chinh hoảng hốt.

Đúng là có một số nữ chiến sĩ thường xuyên chạy đến trước mặt anh, rất là chướng mắt.

Hôm nay anh dẫn vợ tới đây, cũng là cố ý tiết lộ thân phận đã kết hôn của mình. Anh được chuyển đến đoàn này chưa được bao lâu, có lẽ người biết anh đã có gia đình không nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-178.html.]

Tô Mạt nhìn anh với vẻ ẩn ý.

“Vợ à, em yên tâm, trái tim anh đã ở chỗ em rồi. Trong mắt anh, những người đó còn không bằng ngón chân của em.” Lục Trường Chinh nhanh chóng bày tỏ lòng trung thành.

“Hôm nay mọi người đều biết anh có vợ, vợ anh còn xinh đẹp tài giỏi thế này, về sau chắc chắn không dám có ý nghĩ gì.”

Đối với Lục Trường Chinh, cô vẫn có lòng tin. Chỉ là người đàn ông của mình bị người ta nhớ thương, trong lòng vẫn khó chịu.

Thấy Tô Mạt không nói lời nào, Lục Trường Chinh lại vội vàng nói: “Những chuyện quan trọng đều đã làm xong, anh là đang điều chỉnh nề nếp, nếu còn có người không biết sống c.h.ế.t thì thuyên chuyển ngay.”

Lục Trường Chinh cũng lau mồ hôi, lúc trước anh ở bộ đội, về cơ bản không có nữ đồng chí nào.

Đối với những việc này, ban đầu anh thật sự không để ý. Tất cả mọi người đều cùng nhau làm việc bình thường, gần đây mới phát hiện ra điểm không đúng.

Thế nên anh mới nhanh chóng dẫn mợ đến đây khoe một phen, để cho những người không liên quan tránh xa anh ra.

Không tới hai ngày, dây điện đã kéo đến đại đội của thôn Lục Gia, đầu năm chuyện kéo điện đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Trải qua mấy ngày được Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc cổ vũ, ở đại đội có hơn tám mươi hộ muốn mở điện, những người khác thì vẫn tạm thời quan sát, sau khi chắc chắn tiền điện thật sự không đắt thì lại tới đăng ký lắp đặt.

Cùng với dây điện, còn có dây điện thoại. Điện thoại mà công xã khen thưởng cũng có thể lắp vào đầu năm, khiến các xã viên của đại đội đều vui mừng muốn chết.

Sau này, có chuyện gì, liên lạc cũng thuận tiện.

Tô Mạt cũng rất mừng, tuy gọi đường dài vẫn phải đến bưu điện để gọi, nhưng có thể đi nghe máy. Tô Mạt hỏi số điện thoại, để ngày mai đi gọi điện thoại cho bên Quảng Tây, báo số điện thoại cho họ.

Lúc kéo dây điện, trong nhà phải có người, nên Tô Mạt xin nghỉ một ngày.

Hơn tám mươi hộ cũng không tính là ít, trạm cung cấp điện cũng có rất nhiều người đến, rất nhanh đã tới chỗ Tô Mạt.

Sau khi người của trạm cung cấp điện kéo dây vào trong nhà thì nói với Tô Mạt: “Đồng chí, đồng hồ điện xin cấp xuống vẫn chưa có, nên hai tháng đầu phải áp dụng phương pháp thu phí túi chế đèn, cô xem nhà cô muốn lắp mấy đèn?”

Chuyện đại đội thôn Lục Gia có điện cũng mới được phê duyệt trước đó không lâu. Trạm cung cấp điện cũng không có xin đồng hồ điện trước, nên chỉ có thể áp dụng phương thức thu phí “Túi chế đèn” thường dùng vào thập niên 1950.

Tô Mạt mang vẻ mặt mơ hồ: “Túi chế đèn là gì vậy?”

“Nghĩa là thu phí bóng đèn theo tháng, 15 watt một hào năm, 25 watt hai hào năm, bốn mươi watt bốn hào.”

Khóe miệng Tô Mạt co giật, không ngờ còn có cách thức thu phí này.

“Vậy phòng phía tây và phòng khách này có 25 watt, phòng phía đông lắp 40 watt.” Phòng lớn nên 15 watt thì quá tối.

Công nhân của trạm cung cấp điện lắp ráp lưu loát.

“Đồng chí, trước khi có đồng hồ điện thì tiền điện mỗi tháng của cô là chín hào. Sau khi lắp đồng hồ điện thì sẽ thu phí dựa vào số điện thực tế. Tiền điện chúng tôi sẽ ủy thác cho đại đội các cô hỗ trợ thu hộ, cô cứ đến đại đội đóng tiền là được.”

Tô Mạt gật đầu.

“Còn có tiền cho bóng đèn, 40 watt là ba hào tám một cái, 25 watt là ba hào một cái.”

Tô Mạt vội vàng đưa tiền bóng đèn.

Hiệu suất của người ở trạm cung cấp điện rất cao, đến xế chiều đã lắp đặt xong hơn tám mươi hộ.

Đêm đó, lắp được điện, trong nhà đều náo nhiệt.

Bình thường đều nghỉ ngơi sớm, mà đêm đó đèn trong nhà rất nhiều người vẫn sáng đến mười hai giờ mới tắt.

*

Trưa hôm sau, lúc Tô Mạt ăn cơm ở nhà ăn thì gặp người đưa thư.

Người nọ nhìn thấy Tô Mạt, tiến lên nói: “Thanh niên trí thức Tô, bưu điện có một bưu kiện của đồng chí Lục Bá Minh, lúc tan tầm cô đến lấy nhé.”

Nếu như bưu kiện không lớn, lúc anh ta đưa thư có thể thuận tiện mang qua, nhưng bưu kiện đó không nhỏ, anh ta đạp xe cũng không tiện. Trùng hợp anh ta đã nhiều lần gặp Tô Mạt ngồi xe lừa đi làm, nên bảo cô đến lấy luôn.

“Còn có thư và giấy thông báo gửi tiền của cô.” Người đưa thư tìm thư và tờ thông báo gửi tiền của Tô Mạt đưa cho cô.

Bình Luận (0)
Comment