Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 179

Giấy gửi tiền là tiền nhuận bút tháng một, chỉ có 15 đồng. Xem ra cạnh tranh vẫn rất kịch liệt, tiền nhuận bút lại ít hơn tháng trước.

Chân thành hy vọng vị tổng biên tập kia của cô có thể giành được thắng lợi cuối cùng, dù sao sắp tới lãnh đạo của nước nào đó sẽ tới thăm nước Hoa, đến lúc đó cô còn muốn nhận một số bản thảo phiên dịch để phiên dịch.

Sợ người ở bưu điện tan tầm, nên Tô Mạt đến đó sớm để lấy tiền và bưu kiện.

Lúc Lý Nguyệt Nga tới đón Tô Mạt, thấy cô ôm một cái bao không nhỏ, vội vàng xuống đi giúp cô đặt lên xe.

“Cái này là bác cả của con gửi cho con à?” Chỗ này phải gửi biết bao nhiêu là thứ.

“Không phải, đây là bưu kiện của ông con.” Tô Mạt nói.

Lý Nguyệt Nga sửng sốt: “Chắc là lãnh đạo đó gửi.” Bưu kiện năm nay lớn hơn gấp đôi so với những năm trước.

Bà ấy còn tưởng năm nay thằng ba dùng quan hệ nên sẽ không gửi nữa, bởi vì những năm trước đều đến rất sớm.

Lúc Lý Nguyệt Nga trở về, bọn nhỏ thấy bà ấy ôm một cái bao lớn, đều nhao nhao từ trong nhà đi ra vây xem.

Bọn họ cũng biết cái này gửi cho ông cố, hàng năm đều có, bên trong có rất nhiều đồ ăn ngon.

Thấy bọn nhỏ nhìn chằm chằm, Lục Bá Minh bèn bảo Lục Thanh An mở gói hàng ra.

Gian nhà chính của nhà họ Lục cũng lắp đèn 40W, cho nên vô cùng sáng sủa.

Lục Thanh An lấy từng thứ ra đặt lên bàn, có sữa bột, sữa đặc, kẹo, đồ hộp, thịt muối, lạp xưởng, còn có trà và thuốc lá. Những thứ này không khác năm ngoái là mấy, nhưng số lượng nhiều hơn gấp đôi so với năm ngoái.

Còn có thêm hai tấm vải, một cái áo khoác quân đội, cùng một đôi giày có lông bên trong so với năm ngoái.

Lục Thanh An lấy lá thư kẹp trong áo khoác quân đội ra, đưa cho Lục Bá Minh, trong mắt có chút khó hiểu.

Sao bỗng nhiên lại nhiều hơn năm ngoái nhiều thế, đây là ý gì?

Lục Bá Minh xem thư xong, mỉm cười vỗ vỗ Lục Thanh An, nói: “Không sao, nhận đi, con đã sinh được một đứa con trai tốt.”

Lúc trước lãnh đạo kia phái thân tín là bí thư Sầm đến thành phố Song Sơn, cũng vì muốn khống chế nơi này, nhưng qua nhiều năm mà hiệu quả vẫn không tốt.

Chuyện mỏ vàng đã thúc đẩy bí thư Sầm một phen, mà việc Lục Trường Chinh và Canh Trường Thanh kết hợp lại để chỉnh đốn huyện Thanh Khê đã giúp đỡ cho bí thư Sầm rất nhiều. Cho anh ta nắm bắt được cơ hội, lập tức nắm được quyền kiểm soát.

Lần này lãnh đạo gửi nhiều đồ đến, cũng có ý cảm ơn nhóm Lục Trường Chinh đã giúp đỡ rất nhiều.

Lúc này Lục Thanh An mới thở phào nhẹ nhõm, không phải muốn cắt đứt quan hệ là tốt rồi.

Tuy rằng bọn họ cũng không muốn đi làm phiền lãnh đạo, nhưng có mối quan hệ này vẫn tốt, sau lưng có một chỗ dựa vững chắc, trong lòng luôn yên ổn hơn.

Lục Bá Minh bảo Lý Nguyệt Nga mở gói kẹo, chia cho năm đứa cháu chắt.

Chờ sau khi đuổi bọn nhỏ đi, lúc này Lục Bá Minh mới nói với Lý Nguyệt Nga: “Sữa bột và sữa đặc thì giữ lại, chờ Tiểu Mạt sinh con thì mang cho con bé.”

Hai đứa lận, một mình cô sao cho b.ú được, bắt buộc phải uống thêm sữa bột.

“Trà và t.h.u.ố.c lá này thì cứ giữ lại.” Khi nào cần đi làm thân thì dùng.

“Những món ăn khác thì cứ chia làm bốn phần, mỗi nhà một phần.”

“Cái áo khoác quân đội này đưa cho Trường Chinh, áo năm nay của nó thì đưa cho Tiểu Mạt, cha thấy nó mặc cũng cũ rồi.”

“Hai miếng vải, con và Thanh An mỗi người một miếng, giày lông là kiểu nam, đưa cho Thanh An mang.”

Lục Thanh An xua tay: “Cha, con có giày mà. Giày này ấm, cha mang đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-179.html.]

“Cha không thường ra ngoài, chỉ sợ giày bông đó của con không ấm, con cứ mang đi.”

Lục Thanh An rưng rưng nước mắt, quả nhiên cha ông ấy quan tâm đến ông ấy, cũng nhận ra giày bông của ông ấy không còn ấm nữa.

Lý Nguyệt Nga theo yêu cầu của Lục Bá Minh, chia đồ, đưa đến các nhà.

Lục Vệ Quốc thấy Lý Nguyệt Nga cầm áo khoác quân đội đi đến nhà thằng ba, trong lòng có chút ngưỡng mộ.

Mỗi ngày anh ta đạp xe đi làm, lúc không có gió thì không sao, chứ lúc có gió thì thật sự rất lạnh. Thật ra anh ta cũng muốn có một chiếc áo khoác quân đội.

Lúc trước thằng ba gửi hai cái về, một cái cho ông, một cái cho cha. Anh ta còn nghĩ, nếu có cái mới thì sẽ xin họ cái cũ.

Bây giờ xem ra, không được rồi.

Lúc này đây Tô Mạt đang ở nhà xử lý sâm núi hoang dã. Lúc trước đào được ba cây, cây còn sót lại được dị năng của cô thúc đẩy sinh trưởng trong khoảng thời gian này, có lẽ tuổi của củ sâm cũng không hề thua kém củ sâm đưa cho Lục Bá Minh ăn.

Cô chuẩn bị mang cây sâm núi hoang dã này đi xử lý, để làm quà cuối năm tặng cho Canh Trường Thanh.

Nghe thấy Lý Nguyệt Nga tới, Tô Mạt vội vàng cất đồ vào không gian.

“Mẹ, sao mẹ mang nhiều đồ đến đây thế.” Thấy bà ấy mang nhiều đồ đến, Tô Mạt có hơi bất ngờ.

“Ông con dặn dò đấy, mẹ làm theo lời dặn của ông thôi.” Lý Nguyệt Nga nói: “Áo khoác quân đội này là cho thằng ba.”

Lý Nguyệt Nga đặt đồ ăn lên bàn, lại lấy ra một bộ đồ kẻ caro từ trong áo khoác quân đội, nói: “Tiểu Mạt, đây là quần áo mà mẹ làm cho con, con thử xem có vừa người không.”

“Mẹ, quần áo con còn nhiều lắm, sao lại làm cho con, mẹ giữ lại mặc đi.”

Lý Nguyệt Nga lườm cô một cái: “Chỉ cho phép con đan áo len cho mẹ, mà không cho mẹ may quần áo cho con à? Mau thử xem có vừa người hay không.”

Tô Mạt cởi áo bông ra, mặc vào thử.

Đây là một chiếc áo khoác bắt chước phong cách Lenin, các phương diện chi tiết đều được xử lý vô cùng tốt. Tô Mạt mặc rất vừa người, đơn giản mà trang nhã.

“Mẹ, rất vừa người cũng rất đẹp, cảm ơn mẹ.” Tô Mạt nói.

Cái áo này thật sự không tệ, nhìn thì đơn giản nhưng thực tế cắt may hết sức lưu loát, không thể không nói Lý Nguyệt Nga đúng là con gái của thợ may.

“Con thích là tốt rồi.” Bản thân Lý Nguyệt Nga cũng hài lòng, thật sự đã lâu rồi bà ấy không nghiêm túc làm một bộ đồ.

Quần áo đẹp thì cần có người đẹp mặc mới đúng.

“Đúng rồi, Tiểu Mạt, ngày mai đại đội làm heo đấy. Con muốn mua cái gì, để mẹ bảo cha con đi mua.” Lý Nguyệt Nga nói.

Năm nay đại đội để lại sáu con heo mập làm thịt cuối năm, năm nay mọi người chia được nhiều tiền, chia thịt xong còn thừa, chắc chắn đều sẽ mua thêm.

Tiểu Mạt lại phải đi làm, chờ cô trở về, chỉ sợ xương cũng không còn.

Nếu bà ấy đưa cô đi, trở về cũng không có thịt ngon gì. Để cho ông nhà ra mặt, tốt xấu gì cũng là bí thư chi bộ, kiểu gì cũng có thể mua được chút thịt ngon.

Tô Mạt lập tức móc 10 đồng tiền đưa cho Lý Nguyệt Nga, nói: “Mẹ nói cha tự chọn đi, có đồ ngon thì mua, không ngon thì mua chút sườn.”

Nói đến heo, không gian của mình còn hai con heo rừng lớn, phải tìm thời gian để Lục Trường Chinh mang đi làm thịt, đến lúc đó cất thịt vào không gian để ăn từ từ.

Lý Nguyệt Nga trở về nói ra nhu cầu của Tô Mạt, Lục Thanh An đang định nhận lời thì Lục Bá Minh đã lên tiếng trước.

“Ngày mai để cha đi mua cho con bé.”

Lý Nguyệt Nga vui vẻ, với danh tiếng của cha ở đại đội, chắc chắn có thể mua được thịt ngon.

Bình Luận (0)
Comment