Ngày hôm sau, khi đại đội thông báo đến nhận thịt, Lục Bá Minh đã mặc quần áo đàng hoàng và đến nơi ngay.
Vì điểm công tác của Tô Mạt quá ít nên không được chia thịt. Điều này khiến Lục Bá Minh đến đó chỉ để xem.
Lúc đó, có rất nhiều người tụ tập tại bộ đại đội nên khi thấy Lục Bá Minh đến, ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên nhưng họ cũng nhanh chóng đi đến chào hỏi ông.
Sau khi phân chia thịt xong, phần còn lại sẽ được bán cho các xã viên. Những người chờ mua thịt đều nhường cho Lục Bá Minh chọn trước.
Vì đã có ý định mua thịt giúp Tô Mạt, Lục Bá Minh cũng không từ chối.
Năm nay, ngoài việc g.i.ế.c mổ 6 con lợn, họ còn g.i.ế.c mổ 6 con dê. Lợn năm nay mỗi con đều khoảng 160 cân, vì thế còn lại khá nhiều thịt.
Lục Bá Minh mua 5 cân thịt lợn, 2 cân thịt dê, 4 cân xương sườn, tổng cộng tốn 7 đồng 1 hào 2 xu.
Sau khi trả tiền, Lục Bá Minh mang đồ về nhà.
Lục Bảo Quốc nhanh chóng đi đến và giữ ông lại: “Ông bí thư, lát nữa ông nhớ quay lại ăn thịt lợn nhé.”
Đây là truyền thống của thôn Lục Gia. Mỗi năm g.i.ế.c lợn, bọn họ sẽ lấy một phần nội tạng và thịt lợn để nấu một nồi thịt, sau đó chia cho các gia đình đơn thân hoặc các cụ già neo đơn có hoàn cảnh khó khăn trong thôn.
Để họ cũng có miếng thịt ăn trong dịp mừng năm mới.
Tất nhiên, không ai bị hạn chế cả, chỉ cần là người già hay trẻ em, chỉ cần không quá tham lam, khi bọn họ đến xin thì người nấu ăn cũng sẽ múc cho một hai muỗng.
Truyền thống này được truyền lại từ thời nhà họ Lục còn là gia tộc hương thân. Trước đây, nhà họ Lục chi tiền làm, bây giờ thì đội trưởng làm.
“Được, lát nữa tôi sẽ đến.” Lục Bá Minh không từ chối.
Ông cũng đã lâu không trò chuyện với mọi người, đúng lúc có dịp nói chuyện. Bây giờ thân thể ông đã khỏe, có thể lại cống hiến cho đại đội.
Ông nghe ý của Tô Mạt, muốn lập nhóm trồng rau thí nghiệm trong đại đội, để cung cấp rau cho nhà ăn và quân đội.
Những người già này không làm được việc nặng nhưng trồng rau vẫn có thể. Đến lúc đó, ông sẽ làm đội trưởng nhóm này, tổ chức các cụ làm việc này.
Nếu chuyện này thành, có thể tạo thu nhập cho đại đội; nếu không cũng không gây tổn thất gì nhiều cho đại đội.
Chủ nhật, ngày 13 tháng 2, sau khi Lục Trường Chinh điều chỉnh xong công việc, cuối cùng cũng có một ngày nghỉ.
Sắp Tết rồi, anh chuẩn bị cùng vợ lên thành phố mua sắm chút đồ Tết.
Tô Mạt gói kỹ củ sâm núi đã khô lại, chuẩn bị trước tặng Canh Trường Thanh để mừng năm mới.
“Củ sâm núi này, cứ nói là em tìm thấy nó khi anh đưa em về doanh trại nhé.” Tô Mạt nhắc Lục Trường Chinh, để hai người không nói khác nhau, tránh bị lộ mất.
Hai người đến ký túc xá của Canh Trường Thanh ở huyện, nhưng không gặp được anh ta. Họ lại đến ủy ban huyện, quả nhiên Canh Trường Thanh đang làm thêm giờ.
Thấy Tô Mạt, Canh Trường Thanh lập tức khen ngợi hạng mục do cô viết phương án đã được phê duyệt. Điều khiến anh ta ngày càng nhìn cô với con mắt khác xưa.
Nếu có thể phổ biến cách viết phương án này xuống dưới, có thể sẽ ngăn được bao nhiêu dự án chỉ vì một phút bốc đồng mà lại tiêu tốn bao nhiêu ngân sách nhà nước.
Những dự án nếu ngay cả phương án cũng không được viết rõ ràng thì khỏi cần triển khai.
Tô Mạt được Canh Trường Thanh khen mà cảm thấy rất ngại ngùng, vì cách viết phương án này là do cô học được từ việc tổng kết kinh nghiệm của bao nhiêu người của thời đại sau này, cô không dám nhận công lao.
“Chú Canh, đây là do cháu thấy trong sách, ở bên nhà bác, người ta thường dùng như thế.” Tô Mạt đành đổ cho nước ngoài, cách viết phương án này từ đầu cũng là từ công ty nước ngoài truyền vào mà.
“Cháu giỏi tiếng Anh nhỉ?” Canh Trường Thanh hỏi. Anh ta chưa từng đi du học, thời đại học cũng chỉ học tiếng Nga.
“Cũng được, trước kia cha cháu dạy, cháu cũng xem rất nhiều sách.”
“Đừng bỏ bê nhé, cố gắng ôn tập nhiều hơn.” Canh Trường Thanh nhắc nhở, anh ta đã nghe từ lãnh đạo cũ của anh ta nhiều điều, đoán tình thế có thể sẽ thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-180.html.]
“Dạ.” Tô Mạt gật đầu, đoán chừng Canh Trường Thanh đã nhận được thông tin.
“Chú Canh, đây là quà Tết cháu biếu chú.” Tô Mạt cẩn thận lấy từ túi xách ra củ sâm núi đã gói kỹ lưỡng.
Canh Trường Thanh mở ra, thấy là củ sâm núi, nhìn qua biết là sâm lâu năm, con ngươi của anh ta co rụt lại, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Cháu lại lấy đâu ra củ sâm núi này?”
“Tuần trước cháu cùng Trường Chinh tới doanh trại, trên đường trở về thì cháu vô tình phát hiện được.”
Canh Trường Thanh:...
Anh ta không biết nói gì nữa.
Con bé này là con gái ruột của ông tổ nghề khai hoang núi sao? Sao cái gì tốt cũng rơi vào tay con bé thế.
Canh Trường Thanh nhìn củ sâm, rồi gói lại, đưa trả lại Tô Mạt: “Cháu có lòng là được, để dành cho mình dùng đi.”
Con bé này sắp sinh con, con bé giữ có thứ này, anh ta cũng yên tâm hơn.
Tô Mạt xua tay: “Không cần đâu chú, cháu vẫn còn mà.”
...
Canh Trường Thanh đành lặng lẽ rút tay lại, cất củ sâm núi đi.
Với người được chọn ấy mà, anh ta không cần khách sáo làm gì.
Đúng lúc lãnh đạo cũ của anh ta đã lớn tuổi, sức khỏe kém, sau Tết anh ta sẽ đến Bắc Kinh công tác, tiện đem biếu luôn.
Trước khi rời đi, Lục Trường Chinh mời Canh Trường Thanh cùng ăn Tết: “Bí thư Canh, tối ba mươi, sau giờ làm hãy đến nhà chúng cháu ăn bữa cơm tất niên đi.”
“Được.” Canh Trường Thanh không từ chối, có người thân ở đây, tất nhiên anh ta sẽ cùng họ ăn Tết rồi. Đến lúc đó, anh ta sẽ đi thăm mấy người anh Kiêm xem sao.
Lục Trường Chinh lái xe đưa Tô Mạt lên thành phố. Hai vợ chồng họ dạo qua cửa hàng bách hóa, mua cho Lục Bá Minh và Lục Thanh An mỗi người một chiếc mũ, cho Lý Nguyệt Nga một đôi giày, tổng cộng hết 11 đồng.
Lục Trường Chinh định mua quần áo cho Tô Mạt, nhưng vì nguyên chủ đã có nhiều quần áo từ trước, vả lại bác gái lại cho cô không ít vải, mấy ngày trước, Lý Nguyệt Nga lại may thêm cho cô một bộ đồ. Cô thật sự không thiếu quần áo, nên không mua nữa.
Hai người ngó qua khu thực phẩm, mua một ít lạp xưởng, thịt khô và hoa quả khô. Cô lại mua thêm vài cân thịt tươi để Lục Trường Chinh mang xuống chuồng bò, cho cha mẹ ăn Tết.
Hai vợ chồng dạo thêm chống chốc, không thấy cần mua gì nữa nên quay về.
Trên đường về, Tô Mạt nói với Lục Trường Chinh: “Em có hai con lợn rừng trong không gian, anh có tìm được chỗ nào g.i.ế.c mổ không? Làm thịt rồi em sẽ cất vào không gian, ăn dần.”
Lục Trường Chinh cũng ngạc nhiên. Anh biết vợ anh rất giỏi, không ngờ ngay cả lợn rừng cũng săn được.
“Vợ, lợn rừng dữ lắm, lần sau em gặp nhớ tránh xa, an toàn của bản thân quan trọng hơn. Chúng ta không thiếu thịt.”
Vợ anh tuy có năng lực, nhưng lực chiến đầu nhìn thì thấy cô không mạnh lắm.
“Em biết rồi, lúc em thấy chúng nó, lợn rừng đã c.h.ế.t rồi, em tiện tay nhặt thôi.”
“Làm sao chết? Có ăn được không?” Lợn rừng c.h.ế.t không được nhặt bừa, lỡ ăn phải cỏ độc gì đó, ăn vào cả nhà đều ngã bệnh.
“Ăn được, nó vừa c.h.ế.t là em nhặt luôn, thấy chảy nhiều m.á.u lắm. Chắc là bị b.ắ.n chết.”
Lục Trường Chinh thầm mặc niệm cho đội dân quân đi săn. Họ thật vất vả săn được một con mồi thế mà lại để vợ anh nhặt được.
Tuy nhiên, việc đem lợn rừng làm thịt ở đâu cũng là một vấn đề khó khăn. Giết tại nhà sẽ gây mùi tanh của lợn rừng rất mạnh, ai đi ngang qua cũng phát hiện ra ngay.
Họ vẫn phải tìm cơ hội lên núi, cho chúng nó chảy hết m.á.u rồi lột da, đợi tuyết phủ lấp lại thì không lộ dấu vết nữa.
“Vợ à, để sau Tết, anh sẽ tìm cơ hội lên núi giết.”
Tô Mạt gật đầu, ý của anh cũng trùng với suy nghĩ của cô.