Đàn ông nói chuyện đàn ông, đàn bà nói chuyện đàn bà. Mẹ chồng nàng dâu cũng bắt đầu nói chuyện gia đình.
Khi biết Tô Mạt mang thai đôi, Lưu Ngọc Chi và Lục Quế Hoa vừa ngạc nhiên vừa hâm mộ.
Em dâu ba thật may mắn!
Xuất thân tốt, lấy được một người đàn ông tốt, thậm chí ngay cả sinh con, cũng lợi hại hơn những người khác, một lần sinh hai đứa.
Nếu cả hai đứa đều là con trai, vậy lại càng tốt.
Bây giờ mẹ chồng đã chiều chuộng như vậy, không biết sau này sẽ ra sao nữa.
Cơm nước xong, mọi người thu dọn đồ đạc, cũng là lúc thế hệ trẻ đến chúc Tết.
Trước khi chúc Tết, Lục Bá Minh tổng kết một hồi.
"Một năm qua, nhà chúng ta đã xảy ra rất nhiều chuyện, Tiểu Lan và Trường Chinh cũng đã kết hôn, anh chị em các cháu đều đã lập gia đình, nhiệm vụ của cha mẹ các cháu coi như đã hoàn thành."
"Bây giờ cũng đã ở riêng, cây lớn thì phân cành, đây là chuyện bình thường, không cần phải ăn cơm chung mới được gọi là một gia đình. Mấy nhà các cháu có thể sống hòa thuận với nhau là điều quan trọng nhất."
"Nhà thằng cả năm nay rất thuận lợi, không có chuyện vui, nhưng cũng không có tai họa gì. Cuộc sống vốn là như vậy, bình bình nhàn nhạt mới là phúc."
“Nhà thằng hai, nhà vợ xảy ra chuyện. Không ai dám nói cả đời sẽ thuận buồm xuôi gió, chỉ cần có thể giữ mình trong sạch, vẫn đứng thẳng được thì cuộc sống sẽ từ từ tốt đẹp lên. Bây giờ hai đứa nhỏ cũng dần dần lớn lên, hai đứa phải cố gắng hơn mới được."
“Năm nay nhà thằng ba là vui vẻ nhất, lập gia đình, lại thăng chức rồi điều chuyển về, Tiểu Mạt cũng có thai. Trách nhiệm của thằng ba cũng nặng nề hơn, càng phải cố gắng gấp bội, cho gia đình nhỏ của cháu, vì Tổ quốc mà cống hiến nhiều hơn."
“Năm mới, ông cũng không có yêu cầu gì nhiều với nhà các cháu, chỉ mong các cháu, thế hệ trẻ bình an khỏe mạnh, đoàn kết, giúp đỡ lẫn nhau, sống hòa thuận, tươi đẹp là được rồi."
"Hôm nay mọi người đều có mặt ở đây, ông còn muốn cảm ơn Tiểu Mạt. Đáng lẽ năm nay ông không qua được, nhưng nhờ phúc của Tiểu Mạt mà ông vẫn có thể sống thêm vài năm nữa. Chính là con bé đã tìm sâm núi hoang dã mấy trăm năm, mới kéo mạng ông trở về."
Chuyện sâm núi hoang dã, trước đây Lục Thanh An lo lắng nếu tin tức lan ra sẽ bị tịch thu sung vào công quỹ, nên cũng không bao giờ nhắc tới. Lúc này sâm cũng ăn xong rồi, nhân dịp mọi người tề tựu, Lục Bá Minh cũng nhắc đến.
Tiểu Mạt cứu mạng ông, không có gì phải giấu diếm.
“Nếu ông ưu ái Tiểu Mạt hơn thì hai nhà các cháu cũng đừng suy nghĩ nhiều.”
Nhà thằng cả và thằng hai không ngờ là chính sâm núi hoang dã mà Tô Mạt tìm được đã cứu được ông cụ, bọn họ đều nói sẽ không nghĩ nhiều.
Nói xong, năm người trẻ bắt đầu dập đầu chúc Tết Lục Bá Minh
Sau khi lạy ba bậc cha chú xong, rồi lạy các chú bác cùng vai, tuy phải lạy nhưng lại nhận được phong bao lì xì, năm đứa nhỏ vui đến không ngậm được miệng.
Sau khi các đám trẻ tỏ lòng thành kính xong, bọn họ cũng lần lượt chúc Tết và lần lượt gửi phong bao lì xì đỏ cho ba bậc cha chú.
Sau khi chúc Tết xong, mọi người trở về nhà của mình. Còn việc có đón giao thừa hay không thì tùy hoàn cảnh mà quyết định.
Năm nay thu hoạch bội thu, lại có điện, đại đội náo nhiệt hơn nhiều so với những năm trước, hầu như nhà nào cũng đèn đuốc sáng trưng, tiếng hoan hô cười nói không ngừng.
Sau khi về đến nhà, Canh Trường Thanh từ trong túi móc ra một phong bì lì xì thật dày đưa cho Tô Mạt: "Tiểu Mạt, năm mới vui vẻ."
Tô Mạt giật mình, bây giờ cô đã lập gia đình, còn có thể nhận được tiền mừng tuổi sao?
“Đã nhiều năm chúng ta không cùng nhau đón Tết, năm nay chú đưa cả thảy tiền mừng tuổi cho cháu.” Canh Trường Thanh phủi tuyết trên mũ của Tô Mạt, nhét tiền lì xì vào tay Tô Mạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-182.html.]
Lục Trường Chinh thấy động tác của Canh Trường Thanh, đôi mắt lóe lên. Bí thư Canh, đối với vợ anh hình như có hơi tốt quá.
"Trong khoảng thời gian này chú rất bận, đêm nay sẽ không đón giao thừa, các cháu muốn làm gì thì cứ tùy ý." Canh Trường Thanh xua tay, đi vào phòng phía Tây.
Tô Mạt không có tục lệ đón giao thừa, nên cũng về phòng chuẩn bị đi ngủ. Ngày mai Lục Trường Chinh nói sẽ dẫn ông cụ đi dạo trong thành phố, vừa hay có thể nghỉ ngơi sớm một chút.
Trước khi đi ngủ, Tô Mạt đếm phong bao lì xì mà Canh Trường Thanh đưa cho, được hai trăm tệ.
Tô Mạt thở dài, từ khi cô đến đây, thì tiền lương của chú Canh chắc đã tiêu hết cho cô rồi.
Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Lục Trường Chính lai xe, chuẩn bị đưa ba bậc cha chú đi dạo trong thành phố.
Canh Trường Thanh tình cờ có chuyện tìm bí thư Sầm nên đi cùng.
Lục Trường Chinh lần này lái một chiếc xe jeep, xe khá lớn. Tô Mạt và Lý Nguyệt Nga ngồi ở ghế phụ, ba người đàn ông ngồi ở ghế sau.
Nếu ở đời sau, bằng lái xe chắc chắn sẽ bị thu hồi. Nhưng tại thời điểm này, chẳng có ai kiểm tra những cái này hết.
Lần đầu tiên Lý Nguyệt Nga lên thành phố nên bà ấy rất hào hứng, nhưng lại lo lắng mình sẽ bị say xe, trong lòng thật sự rất bất ổn.
May mắn là lần này Lục Trường Chinh lái xe vững, hơn nữa cả đường ngắm cảnh vật bên ngoài, hành trình hơn hai giờ, Lý Nguyệt Nga không bị say xe.
Khi bọn họ đến thành phố, Lục Trường Chinh đưa Canh Trường Thanh đến chỗ bí thư Sầm trước, biết Lục Bá Minh cũng đến đây, bí thư Sầm nhanh chóng bước ra, mời mọi người vào ngồi một lát.
Bí thư Sầm là người Bắc Kinh, anh ta bận bịu công việc, không thể về đoàn tụ với cha mẹ trong ba ngày nghỉ phép này, nên đã bảo vợ đưa các con về. Trong dịp Tết Nguyên đán, anh ta ở nhà một mình.
Lục Trường Chinh biết bọn họ có chuyện muốn nói, ngồi một lát rồi cùng gia đình rời đi.
Sau khi ra ngoài, Tô Mạt trước bưu điện gọi điện chúc Tết Tô Đình Đức trước, Lục Trường Chinh cũng nói mấy câu, nói gì thì Tô Mạt không nghe rõ, dù sao thì vẻ mặt Lục Trường Chinh rất nghiêm túc, không ngừng nói "vâng, vâng, vâng".
Gọi điện xong, lại đến cửa hàng bách hóa đi dạo.
Thành phố Song Sơn là một thành phố than đá, có nền kinh tế dân cư tốt, các cửa hàng bách hóa ở đây mặc dù không thể so sánh được với “tứ đại bách hóa” ở Bắc Kinh, nhưng vẫn là cửa hàng đầu tiên ở thành phố Song Sơn.
Trong ba ngày nghỉ Tết, không phải đơn vị nào cũng cho nghỉ, tất cả các ngành hoạt động trong lĩnh vực dịch vụ đều phải đi làm.
Công xã cũng phải có người trực, nhưng những người túc trực đều là lãnh đạo, ít liên quan đến cán sự nhỏ như Tô Mạt. Hơn nữa, trong hai năm qua, bầu không khí hơi chậm lại, các kỳ nghỉ lễ mới bắt đầu.
Những năm đầu phong trào, đã trực tiếp “Cải cách chỉ thị Tết Nguyên đán”, phá bỏ tục lệ cũ không nghỉ Tết. Muốn cải cách đẩy mạnh sản xuất, chủ trương “Ba mươi không ngừng chiến, mùng một tiếp tục làm”, tất cả các ngày lễ giống nhau đều bị bỏ.
Ở nông thôn thì không sao, nhưng những năm đó ở thành phố, thực sự không có chút không khí ăn Tết nào cả. Thậm chí, trong bữa cơm tất niên, mỗi nhà còn phải họp gia đình để đấu tranh chống ích kỷ và phê phán chủ nghĩa xét lại trước bữa ăn. Những lời may mắn cho Tết Nguyên đán không phải là "Cung hỉ phát tài" hay những thứ tương tự, mà đổi thành "Chúc anh năm nay có thể gặp được chủ tịch."
Cửa hàng bách hóa ở thành phố Song Sơn là một tầng phẳng, rộng lớn, bên trong có nhiều quầy hàng khác nhau, so với hàng hóa của hợp tác xã mua bán ở nông thôn, có thể nói là hàng bày la liệt.
Lý Nguyệt Nga vừa bước vào, giống như bà Lưu vào Đại Quang Viên*, nhìn bằng cả hai mắt.
*vở kịch trong Hồng Lâu Mộng, ẩn dụ cho người chưa từng nhìn thấy thế giới, đến với một thế giới mới lạ
*vở kịch trong Hồng Lâu Mộng, ẩn dụ cho người chưa từng nhìn thấy thế giới, đến với một thế giới mới lạ
Cửa hàng bách hóa những năm 1970.
Cách cửa vào không xa, có một quầy bán vải dệt, Lý Nguyệt Nga vội vàng đi tới, các loại vải đầy màu sắc và hoa văn đa dạng khiến bà mở mang tầm mắt, gen may vá trong cơ thể đã bắt đầu rục rịch.
Sẽ đẹp biết bao nếu những tấm vải này được may thành quần áo! Đáng tiếc, nhiều kiểu quần áo hiện nay có tiền cũng không dám làm.