Lý Nguyệt Nga nhìn quầy vải hồi lâu, Tô Mạt thấy bà ấy mê mẩn như vậy, hỏi: "Mẹ, mẹ thích loại vải nào? Con kéo ra cho mẹ."
Lý Nguyệt Nga xua tay: "Không cần, mẹ chỉ cần nhìn những tấm vải này là thấy vui rồi. Bây giờ càng ngày càng tốt, con nhìn tấm vải này xem, nhìn thật đẹp."
Lý Nguyệt Nga nhìn một lúc rồi đi đến các quầy khác để xem từng loại một, về cơ bản, mỗi loại chỉ có một quầy.
Lý Nguyệt Nga khen ríu rít, vừa nhìn vừa cảm thán, đứa nhỏ này có tiền đồ tốt quá. Nếu không phải thằng ba đưa bà ấy đến đây, cả đời bà ấy cũng không có cơ hội nhìn thấy thế giới như vậy.
Khi nhìn thấy có quầy bán kẹo, Lý Nguyệt Nga kinh ngạc kêu lên, bà ấy chưa bao giờ thấy nhiều kẹo như vậy.
Ở hợp tác xã mua bán chỉ có một loại kẹo hoa quả bọc bằng giấy bóng kính. Kẹo sữa thỉnh thoảng Lục Trường Chinh gửi về mới có ăn.
Quầy kẹo.
Kẹo không cần phiếu mua, trẻ em vừa nhận tiền mừng tuổi, nên ai ai cũng đều kéo đến mua kẹo, trước quầy chật ních trẻ em và người lớn, nhân viên bán kẹo bận đến chân không chạm đất.
Lý Nguyệt Nga nhớ đến cháu trai cháu gái ở nhà, cũng chen vào, chọn hai loại kẹo trước đây chưa từng thấy, mỗi loại mua nửa cân. Một loại là kẹo giòn, năm hào năm nửa cân, còn loại kia là kẹo có nhân, đắt hơn, nửa cân chín hào.
Đã đến thành phố để ngắm nhìn thế giới nên Lý Nguyệt Nga không còn tiếc cái giá đắt đỏ nữa, mua về cho bọn nhỏ nếm thử.
Lý Nguyệt Nga đưa cho nhân viên bán hàng một tệ rưỡi, đợi anh ta thối tiền.
Cách thanh toán ở đây chính là thanh toán bằng dây thép trên không kinh điển.
Cửa hàng bách hóa được chia thành nhiều khu vực, mỗi khu vực đều có một quầy thanh toán. Các quầy thanh toán được xây dựng giữa không trung, nằm ở khu vực trung tâm, lấy quầy thanh toán là tâm của vòng tròn, các dây thép được kéo từ trên không tới từng quầy.
Sau khi khách hàng đưa tiền xong, nhân viên bán hàng kẹp lệnh và tiền bằng kẹp sắt rồi treo lên dây thép, nhấn công tắc, chiếc kẹp sẽ được chuyển đến quầy thanh toán giữa không trung. Sau khi nhân viên thu ngân tìm thấy tiền lẻ, anh ta treo chiếc kẹp lên dây, dùng sức đẩy, soạt một tiếng, lại xuống phía dưới.
Hình ảnh tìm thấy trên mạng cũng tương tự như thế này, quầy thanh toán ở cửa hàng bách hóa bốn phương tám hướng đều có sợi dây thép.
Lý Nguyệt Nga nhìn nhân viên bán hàng đặt chiếc kẹp tiền lên dây thép, truyền đến quầy thanh toán, một lúc sau, một chiếc kẹp từ trong quầy thanh toán trượt xuống, mang theo tờ năm xu cho bà ấy.
Lý Nguyệt Nga rất kinh ngạc, nói với Tô Mạt bên cạnh: "Tiểu Mạt, hôm nay xem như mẹ mở mang tầm mắt rồi."
Tô Mạt mím môi cười, không chỉ có bà ấy mở mang tầm mắt, cô cũng vậy. Lần trước lúc cô đến đây, cô cũng không thể rời mắt.
"Tiểu Mạt, con nói nó như vậy, lỡ như rơi xuống thì sao? Tiền không phải là bị người khác nhặt mất sao?" Lý Nguyệt Nga hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Rõ ràng, Lý Nguyệt Nga không phải là người duy nhất nghĩ như vậy, Tô Mạt nhìn thấy rất nhiều đứa nhỏ đi theo cái kẹp vận chuyển, có lẽ chúng nghĩ nếu rơi xuống thì sẽ nhặt.
“Kẹp phải rất chặt, trong trường hợp bình thường sẽ không rơi ra được.” Tô Mạt giải thích.
Nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, Lục Bá Minh khóe mắt không khỏi ươn ướt.
Cuộc sống như vậy, thật tuyệt vời!
Con người không còn phải hốt hoảng lo sợ, không còn bị nô dịch như heo chó, cuộc sống có thể an an ổn ổn, chỉ cần đủ cố gắng thì mỗi ngày sẽ luôn tốt đẹp hơn.
Ngày xưa, làm gì có nhiều đồ phong phú như vậy cho dân chúng mua, chỉ cần có đồ tốt thì phải cất giấu, sợ bị cướp mất.
Lục Trường Chinh thấy Lục Bá Minh như vậy, trấn an: "Ông nội, ông yên tâm, về sau càng ngày càng tốt đẹp."
Anh đọc bộ sách không gian tương lai của vợ, cuộc sống tương lai tốt đẹp ngoài sức tưởng tượng của anh, vật tư phong phú không giới hạn mua sắm, nơi nơi đều có cửa hàng bách hóa giống như này, mỗi nhà đều có một chiếc xe hơi nhỏ, mọi người đều có thể đi máy bay, còn có một thứ gọi là đường sắt cao tốc, tốc độ cực kỳ nhanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-183.html.]
Giá như ông nội được nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì tuyệt vời biết bao!
Lục Bá Minh lau khóe mắt: "Đúng vậy, những ngày tới sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Nhóm người tiếp tục đi dạo, khi đến quầy len, Tô Mạt mua hai cân rưỡi len màu xám nhạt, định đan một chiếc áo len cho Canh Trường Thanh.
Canh Trường Thanh chăm sóc cả nhà cô như vậy, thỉnh thoảng còn cho tiền và đồ vật, cho cô nên cô chỉ có thể báo đáp lại một ít.
Ngoài chiếc áo len, cô định chọn một mảnh vải tốt từ bác gái cả, nhờ Lý Nguyệt Nga may một bộ áo dài Trung Quốc.
Một số quầy trong các cửa hàng bách hóa dành riêng cho quần áo, giày dép và mũ, các mặt hàng ở đây đắt hơn, lượng người qua lại ít hơn nhiều.
Khi đang đi xung quanh, Lục Trường Chinh cảm thấy có một ánh mắt đang theo dõi anh, anh quay lại, nhìn thấy La Viễn, chủ nhiệm Hội ủy viên cách mạng huyện Thanh Khê, bên cạnh còn có một người phụ nữ trẻ tuổi, nhìn hơi quen.
Liễu Bình thấy Lục Trường Chinh nhìn sang, mỉm cười, cùng La Viễn đi tới.
"Đồng chí Lục, thật trùng hợp. Anh dẫn gia đình đến tham quan cửa hàng bách hóa à?"
Lục Trường Chinh lúc này mới nhận ra người này chính là Liễu Bình, thản nhiên đáp: “Đúng vậy.”
Sau đó anh gật đầu với La Viễn, xem như là chào hỏi.
Lúc này Tô Mạt đang cùng Lý Nguyệt Nga chọn mũ.
Mấy ngày hôm trước, Tô Mạt mua mũ cho Lục Bá Minh và Lục Thanh An, Lý Nguyệt Nga nhìn thấy không tồi, khó có thể đi một chuyến, bà ấy cũng muốn mua mũ cho thằng hai, tránh cho anh ta than thở bà ấy không thương anh ta.
Hôm qua, nhà thằng hai đưa cho bà ấy một phong bì lì xì mười tệ, nếu bọn họ hào phóng thì bà ấy cũng không phải là người keo kiệt.
Tô Mạt nghe thấy có người nói chuyện với Lục Trường Chinh, cô nhìn sang.
Liễu Bình nhìn thấy Tô Mạt, đáy mắt lộ ra chút khinh thường.
Nhưng về khuôn mặt xinh đẹp của cô, làm gì đẹp như bác cô nói. Dáng người không đẹp, cũng không có gu thẩm mỹ tốt.
Hôm nay Tô Mạt mặc chiếc áo bông màu xanh quân đội, cô không có quần áo mùa đông, chỉ có thể mặc hai bộ áo bông thay thế cho nhau. Hiện tại cô cũng đã bắt đầu lộ bụng, lại mặc áo bông, không thấy được dáng người.
Tô Mạt nhìn thấy ánh mắt khinh thường của Liễu Bình, trong lòng khó hiểu.
Bệnh thần kinh này ở đâu đến vậy? Không phải lại là hoa đào thối của Lục Trường Chinh chứ?
"Đồng chí Lục, đây là vợ và mẹ của anh à?" Liễu Bình mở miệng hỏi.
Lục Trường Chinh chưa kịp trả lời, cô ta đã đưa tay về phía Lý Nguyệt Nga: “Thím, xin chào, cháu là Liễu Bình.”
Trong lòng Lý Nguyệt Nga lộp bộp, sao lại gặp cô ta ở đây? Đối tượng thân thiết phía trước này nhìn là thấy không phải người tử tế gì, vì vậy đừng để Tiểu Mạt hiểu lầm.
Thấy Liễu Bình còn đưa tay ra, Lý Nguyệt Nga cầm một chiếc mũ đưa vào tay cô ta: "Cô muốn chiếc mũ này à?"
Người phụ nữ này, nhìn không đẹp chút nào, cũng không có khéo léo chút nào, may mắn là lúc đó không đi xem mắt.
Mùa đông rồi, mà mặc khoác áo len, cũng không sợ lạnh chết. Chờ đông lạnh phát bệnh phong thấp, về già khiến cô ta đau đến c.h.ế.t cho xem.
Khóe miệng Liễu Bình giật giật, cô ta trả mũ lại, thu tay về, nhếch môi ác ý: “Thím, cháu là Liễu Bình, cháu gái của Liễu Quảng Anh, lúc trước có hẹn xem mắt với đồng chí Lục. Đáng tiếc vận khí của cháu không tốt, nửa đường bị người ta chặn lại, nếu không, có lẽ chúng ta đã trở thành người một nhà."
Liễu Bình vừa nói ra những lời này, xung quanh nhất thời im lặng, rất nhiều người bắt đầu vểnh tai lên nghe, sắc mặt của Lục Trường Chinh và La Viễn cũng lập tức tối sầm lại.