Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 184

Liễu Bình cảm thấy mình sắp điên rồi.

Mấy ngày nay, trái tim cô ta đã bị kéo căng đến giới hạn.

Cô ta một mặt được người khác hâm mộ vì địa vị vợ của một quan chức cấp cao, mặt khác lại chịu sự tra tấn đáng xấu hổ mà người ngoài không biết.

Trực tiếp ly hôn, buông bỏ vị trí vợ chủ nhiệm?

Nhưng vị trí này là cô ta nỗ lực rất nhiều mới có được, cứ như vậy mà từ bỏ, cô ta không cam lòng. Hơn nữa, nếu ly hôn, cô ta sẽ trở thành người phụ nữ hai đời chồng, sau này đừng nghĩ tới việc tìm được người tốt.

Còn tiếp tục chịu sự tra tấn của lão già này? Cô ta cũng không muốn.

Cô ta vốn tưởng rằng, sau khi cưới được một người vợ đẹp như cô ta, lão già này sẽ nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, nhưng cô ta không ngờ rằng ông ta lại là đồ ghê tởm như vậy. Có thể trong mắt người ngoài, ông ta rất yêu thương cô ta, nhưng chỉ có cô ta biết những cưng chiều đó chẳng qua là sự bồi thường mà thôi.

Cô ta cũng từng nghĩ tới, nếu lão già này c.h.ế.t đi, cô ta sẽ được giải thoát.

Nhưng sau khi thử, mới biết được, những người có bệnh, vĩnh viễn không cần đi thăm dò giới hạn cuối cùng của họ.

Liễu Bình lo lắng đến mức giống như một con thú bị mắc bẫy, cô ta cố gắng mãi nhưng không tìm được lối thoát.

Đúng lúc đó cô ta lại tình cờ gặp Lục Trường Chinh dẫn cả nhà đến dạo cửa hàng bách hóa, khung cảnh ấm áp và hài hòa như kim châm vào mắt cô ta.

Cô ta thì sống trong địa ngục, anh dựa vào cái gì mà sống tốt như vậy?

Vì thế, cô ta đã lại đây.

Vốn dĩ cô ta muốn chọc tức Lục Trường Chinh, nhưng chiếc mũ Lý Nguyệt Nga đưa vào tay cô ta lại giống như cọng rơm đè c.h.ế.t lạc đà, trong nháy mắt đè bẹp thần kinh căng thẳng của cô ta.

Nếu cô ta đã sống không tốt, vậy thì mọi người cũng phải như vậy!

Lý Nguyệt Nga nghe cô ta nói vậy, bà ấy sửng sốt trong giây lát, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại: "Đồng chí này, đồng chí không thể nói như thế."

“Lúc trước là gia đình các cô tìm tới cửa, nói muốn xem mắt với gia đình tôi, tôi nghĩ bác cô dù gì cũng là chủ nhiệm, không thể không nể mặt, nên tôi mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng tôi cũng đã nói rõ với bà ấy, tôi không thể tự làm chủ được, phải hỏi ý kiến của con trai, nó đồng ý mới được."

"Cô có thể trở về hỏi bác cô xem có phải như vậy không."

“Đợi khi thằng ba trở về, tôi vừa nói ra, nó lập tức không đồng ý, nó nói nhân phẩm của cô không tốt, ngàn vạn lần không thể dính líu tới loại người như vậy.”

"Cho nên, không ai ngăn chặn cô, đơn thuần là vì thằng ba nhà tôi chướng mắt cô. Cho dù tôi không có con dâu hiện tại, tôi và cô cũng không thành người một nhà được."

Âm lượng của Lý Nguyệt Nga không thấp, mọi người xem kịch vui đều nhìn Liễu Bình bằng ánh mắt khác nhau.

“May là ánh mắt thằng ba tốt, biết cô không phải người tốt lành gì, không xem mắt với cô, nếu không còn bị cô dính lấy. Đều đã lập gia đình hết rồi, còn làm trò trước mặt chồng, còn muốn thành người một nhà với người khác, đã ăn trong bát lại trông trong nồi, có thấy xấu hổ không chứ?"

Lục Tiểu Lan nói với bà ấy chuyện Liễu Bình gả cho chủ nhiệm Hội ủy viên cách mạng, bà ấy đoán lão già bên cạnh chính là chồng của Liễu Bình.

Liễu Bình bị Lý Nguyệt Nga nói như vậy, đang muốn mở miệng đáp lại thì bị La Viễn kéo lại.

"Cô câm miệng cho tôi." La Viễn tức giận mắng.

Người phụ nữ này, cô ta đây là vứt thể diện của ông ta xuống đất giậm tới giậm lui mà, vẫn là trước mặt đối thủ của ông ta.

Vợ mới của ông ta hóa ra lại là người phụ nữ mà Lục Trường Chinh chướng mắt.

Mẹ kiếp, ông ta cảm thấy mình thấp hơn đối phương một bậc.

"Tại sao tôi phải câm miệng? Ông hèn nhát như vậy, bình thường thì dũng cảm, có người bắt nạt vợ mình thì ông lại không dám nói gì." Liễu Bình trút giận lên người La Viễn, bây giờ cô ta cái gì cũng không quan tâm, chỉ muốn phát tiết ra.

"Khó trách ông không bằng người khác, một tháng t.h.ủ d.â.m hơn một nửa." Liễu Bình nói lời này, có thể nói là đ.â.m thằng vào chỗ đau của La Viễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-184.html.]

Hai mắt La Viễn đỏ ngầu, quát: "Câm miệng!"

Liễu Bình còn muốn cãi lại, nhưng bị La Viễn bịt miệng, cực kỳ thô bạo kéo cô ta ra ngoài.

Sau khi bị Liễu Bình làm ầm lên như vậy, đương nhiên không mua được gì.

Lý Nguyệt Nga tức giận không chịu được, uổng công lúc trước bà ấy còn mang đồ đến tìm chủ nhiệm Liễu xin lỗi, nếu biết là loại như vậy, thì nhà họ Liễu bọn họ phải xin lỗi mới đúng.

Sợ Tô Mạt hiểu lầm, Lý Nguyệt Nga vội vàng giải thích: "Tiểu Mạt, chuyện này không trách thằng ba được, là lỗi của mẹ, lúc trước mẹ nghe Liễu Quảng Anh nói cháu gái của bà ấy là người trong đoàn văn công, mẹ còn tưởng cô ta là người tốt, không ngờ cô ta lại là loại người như vậy."

"Lúc đó còn chưa quyết định, mẹ chỉ nói nếu như con trai mẹ đồng ý, có thể đi xem mắt thử xem. Ánh mắt thằng ba rất gay gắt, cô ta như vậy, thằng ba chắc chắn chướng mắt."

“Cũng chỉ có con mới có thể làm cho thằng ba để tâm. Ngày đó, vừa từ bệnh viện trở về, nó đã nói với mẹ là muốn kết hôn với con, bảo mẹ nhanh nhanh chuẩn bị đi.”

Sợ lời nói của Liễu Bình làm ảnh hưởng tình cảm của vợ chồng son, Lý Nguyệt Nga gấp không chịu được.

Thấy Lý Nguyệt Nga lo lắng như thế, Tô Mạt xua tay nói: "Không sao đâu mẹ, đối tượng trước đó của bọn con, anh ấy đã nói với con rồi, con biết."

Cô tự hỏi tại sao Liễu Quảng Anh lại có ác cảm với cô, thì ra đối tượng trước đây của Lục Trường Chinh chính là cháu gái của bà ấy.

Lúc này, Lý Nguyệt Nga mới thở phào nhẹ nhõm, may mắn là thằng ba đã nói trước, nếu không Tiểu Mạt sẽ hiểu lầm phong cách của thằng ba có vấn đề, vậy thì không tốt.

Sau lần náo loạn này, mấy người không còn tâm trạng đi dạo cửa hàng bách hóa nữa nên đã đến quán cơm quốc doanh để ăn trưa.

Năm người, ăn sáu tệ. Lục Bá Minh trả tiền, ông cụ nói hôm nay vui vẻ, ông nhất định phải trả tiền.

Cơm nước xong, lại đi chợ nông sản và phụ phẩm.

Ba vị phụ huynh nhìn thấy chợ phong phú với các loại thịt, rau dưa cùng các thực phẩm khác, đều rất kích động. Bọn họ đều đã trải qua thời kỳ gian khổ, nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, nội tâm vô cùng thỏa mãn.

Vì Tết Nguyên Đán nên chợ nông sản và phụ phẩm đặc biệt mang một lô rau từ nơi khác đến, tuy ít rau xanh nhưng vẫn có nhiều loại rau dưa dễ vận chuyển như đậu đũa, cà, bí ngô, dưa chuột, ớt xanh.

Mặc dù giá đắt hơn bình thường, nhưng Tết Nguyên đán, vẫn có rất nhiều người mua.

Lý Nguyệt Nga đã mua hai cân cải bẹ và hai cân rong biển làm quà lưu niệm, khi trở về mọi người sẽ chia nhau một phần.

Lục Bá Minh cũng mua mấy cân tôm khô, dự định mang về chia cho mọi người.

Giữa trưa, mấy người đón Canh Trường Thanh, đổ dầu cho xe rồi về nhà.

Dù sao thì mượn được xe cũng tốt lắm rồi, không thể để nhà nước trả tiền dầu được.

Thành phố Song Sơn chỉ có một trạm xăng dầu ở nội thành, để đổ dầu vào lúc này cũng cần có phiếu dầu, xăng 70, một hào mốt một lít, đổ ba mươi lít.

Phiếu xăng.

Sau hơn hai giờ lái xe, về đến nhà thì trời đã tối. Trước khi xuống xe, Lý Nguyệt Nga chia những đồ bà ấy đã mua cho Tô Mạt một phần.

Canh Trường Thanh cũng tới, dự định sáng sớm mai sẽ đến chuồng bò bên kia xem thử.

Vì ngày mai muốn mang một ít đến chuồng bò nên Tô Mạt đã làm bữa tối, hầm canh thịt dê, lại làm sườn heo hầm với bún dưa chua, món chính là một khoanh bánh ngô.

Ăn xong, Tô Mạt lấy thước dây chuẩn bị đo kích cỡ của Canh Trường Thanh.

Khi Canh Trường Thanh biết Tô Mạt định đan áo len cho mình, anh ta đã phối hợp rất tốt, khiến khóe miệng Lục Trường Chinh giật giật.

Ăn xong, ba người nghỉ ngơi sớm.

Khoảng bốn giờ sáng ngày hôm sau, Lục Trường Chinh trực tiếp lái xe, chở hai người xuất phát.

Trong khoảng thời gian này, Lục Trường Chinh mỗi khi trở về, anh đều sẽ rời đi vào lúc này, cho nên không có gì khiến người ta nghi ngờ.

Bình Luận (0)
Comment