Có một con đường mới mở vào khu mỏ quặng cách chuồng bò không xa, gần đó có một con đường nhỏ có thể đi vào được. Lục Trường Chinh qua đây giao đồ mấy lần, đều thừa dịp sáng sớm, dừng xe ở gần đó, đi vào theo con đường đó.
Với tốc độ của anh, từ đó đi xuống chỉ mất vài phút, đi qua đi lại cũng không mất tới 15 phút.
Đỗ xe xong, Lục Trường Chinh dẫn hai người đi theo con đường nhỏ xuống, trong vòng mười phút đã đến chuồng bò.
Canh Trường Thanh đến đây chủ yếu có việc thương lượng cùng Trương Chấn và Tô Đình Khiêm.
Ba người đến phòng Trương Chấn nói chuyện, đồng chí Tiểu Đinh nhường lại phòng này cho bọn họ, đi ra phòng Tô Đình Khiêm.
Có lẽ vì trong khoảng thời gian này ăn uống tốt hơn nên tình trạng của đồng chí Tiểu Đinh rõ ràng đã tốt hơn nhiều so với lần đầu Tô Mạt gặp.
Tiểu Đinh thật sự rất biết ơn gia đình Tô Mạt. May có gia đình họ giúp đỡ, nếu không những ngày ở chuồng bò nhất định sẽ rất khó khăn.
Sau khi Mạc Ngọc Dung cất đồ đạc đi, bà bắt đầu quan tâm đến việc Tô Mạt mang thai, bà biết được từ Lục Trường Chinh rằng con gái mình đang mang thai đôi.
Biết Tô Mạt không có phản ứng gì xấu, có thể ăn ngủ được, Mạc Ngọc Dung cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc bà mang thai Mạt Mạt, bà đã nôn vài tháng, may là Mạt Mạt không giống bà, nếu không cô mang thai hai đứa, thời gian này sẽ rất vất vả.
"Con nhóc này, mẹ đã bảo con đang mang thai thì đừng đến, sao con lại không nghe lời như thế chứ." Dù bà cũng nhớ con gái mình nhưng không có gì quan trọng hơn sự an toàn của cô.
“Mẹ, hôm nay là ngày mồng hai Tết, ngày về nhà mẹ đẻ.” Tô Mạt nói: “Hiện tại đường đã thông rồi, Trường Chinh lái xe tới đây, con chỉ đi bộ có mười phút thôi."
Mạc Ngọc Dung rưng rưng khi nghe Tô Mạt nói vậy, nơi này sao lại tính là nhà mẹ đẻ chứ. Cũng không biết khi nào bọn họ mới có thể rời khỏi đây.
Nhân lúc vẫn còn thời gian, Mạc Ngọc Dung dặn dò một số chuyện phải chú ý khi mang thai, chờ Canh Trường Thanh và những người khác bàn bạc xong đi ra, bọn họ lại vội vàng rời đi.
Lục Trường Chinh hôm nay quả thật phải về doanh trại một chuyến, nên anh tiếp tục lái xe tới đó, Tô Mạt và Canh Trường Thanh cũng đi theo.
Khi đến doanh trại, Lục Trường Chinh đậu xe ở cổng rồi tự mình đi vào, Tô Mạt và Canh Trường Thanh đợi ở trong xe.
"Tiểu Mạt, cháu yên tâm, sẽ sớm thôi, nhiều nhất là hai năm." Trong khi chờ đợi, Canh Trường Thanh nói.
"Bác cả có tin tức gì không?" Tô Mạt hưng phấn.
"Ừ, men theo chuyện của nhà họ Cung, lần mò được một ít chuyện. Chỉ cần cấp trên hòa giải, có khi mọi chuyện sẽ sớm xoay chuyển thôi."
"Mặc dù tạm thời không thể động những người đó, nhưng chuyện cha mẹ cháu và ông Trương quay lại thành phố một lần nữa thì có thể. Ý của anh cả, muốn bọn họ trực tiếp đến Quảng Châu thay vì quay trở lại Thượng Hải."
Bọn họ đã liên thủ cùng nguyên soái miền Nam, bảo vệ mấy người ở Quảng Châu cũng không có vấn đề gì.
Ngoài ra, bản thân Quảng Châu còn có sản nghiệp của nhà họ Tô, đến đó rồi cũng không đến nỗi cái gì cũng không có.
Tô Mạt gật đầu, Quảng Châu cũng không tệ, là nơi tiên phong cải cách mở cửa trong vài năm nữa, gần quan thì được ban lộc.
Lục Trường Chinh hôm nay cũng chỉ tới nhìn thử, không đến một giờ, anh đã xử lý xong chuyện lại đi ra.
Hôm nay Lục Tiểu Lan về nhà mẹ đẻ, anh phải lên dây cót cho Dương Cảnh Minh mới được.
Mấy người về nhà trước, Canh Trường Thanh còn có việc phải làm, không nán lại ở đây, đạp xe về huyện.
Hai vợ chồng nghỉ ngơi một lúc, đang định đi đến nhà họ Lục bên kia thì Lục Tiểu Lan và Dương Cảnh Minh mang theo những túi đồ lớn nhỏ đi tới.
Khóe miệng Tô Mạt giật giật, nhiều đồ như vậy, không phải lại có chuyện muốn nhờ nữa chứ?
Nhưng kungfu truyền thống vẫn phải biểu diễn: “Cảnh Minh, Tiểu Lan, mau vào ngồi đi. Sao lại mang theo nhiều đồ thế?”
Tô Mạt đón bọn họ vào phòng phía Tây, mang đồ ăn vặt cho hai người ăn trước, rồi bảo Lục Trường Chinh pha một ít nước đường nâu.
Lục Tiểu Lan vội vàng xua tay: “Anh ba, chị dâu ba, không cần đâu, chúng em ngồi một lát rồi đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-185.html.]
“Thứ này là cha mẹ chồng bảo em mang đến cho nhà anh ba."
Trong lòng Lục Tiểu Lan rất khó chịu, nhà anh cả và anh hai đều không có gì, đến nhà anh ba thì mang theo một đống đồ, rõ ràng như vậy, ai cũng không phải là kẻ ngu.
Cô ấy thậm chí không dám về nhà, đến chỗ anh ba trước để đưa đồ cho bọn họ.
Lục Trường Chinh thấy có t.h.u.ố.c lá và rượu, sợ là cho cha mẹ cũng không nhiều như vật, nhẹ giọng nói: “Anh không cần những thứ này, cứ đưa cho cha mẹ đi.”
“Anh ba, đây là cha mẹ em đưa cho anh.” Dương Cảnh Minh rất không đồng ý.
Nhìn thấy Dương Cảnh Minh như vậy, nắm đ.ấ.m của Lục Trường Chính đã rục rịch, trong lòng dâng lên một cỗ tức giận, nhưng nghĩ đang Tết Nguyên đán, anh lại kìm nén lại.
"Tâm ý thì tôi nhận, rượu và t.h.u.ố.c lá tôi không cần, đem qua cho cha mẹ đi." Lục Trường Chinh không hút thuốc cũng không uống rượu, nhưng Lục Thanh An hút thuốc, thi thoảng cũng uống chút rượu.
Nhìn thấy Lục Trường Chinh kiên trì như vậy, Dương Cảnh Minh đành phải cầm lấy hai điếu thuốc và hai bình rượu, cùng Lục Tiểu Lan đi đến nhà họ Lục trước.
Sau khi hai người rời đi, Lục Trường Chinh thở dài.
Lúc trước, cũng không biết ai đã giới thiệu gia đình này cho Tiểu Lan, thậm chí bản chất cũng chưa thăm dò qua.
Người một nhà này rất háu ăn, vừa cuống cuồng vừa khó coi. Cha tham lam, mẹ tính toán, con trai yếu đuối, không phấn đấu.
Tiểu Lan gả vào nhà bọn họ, thật sự là...
Tô Mạt nhìn những thứ còn lại, có một gói sữa bột, hai hũ đào vàng đóng hộp, một miếng thịt khô, và một gói bánh bông lan lớn, có lẽ nặng tới hai cân. Cộng với t.h.u.ố.c lá và rượu vừa lấy đi, đúng là cho không ít.
"Chúng ta nên đáp lễ như nào?" Tô Mạt hỏi.
Lục Trường Chinh xua tay: "Không sao, không cần đáp lại!"
“Cha của Cảnh Minh làm việc tại quầy lương thực của công xã, những thứ này có lẽ là do người khác đưa cho ông ta.” Quầy lương thực là công việc béo bở từ xưa đến nay.
Hôm nay cả nhà Lục Hành Quân chắc hẳn cũng đến nhà mẹ đẻ Lưu Ngọc Chi, không biết Lục Vệ Quốc có đi hay không.
Sợ ở nhà chỉ còn lại ba người già, Tô Mạt thu dọn đồ đạc xong, hai vợ chồng đi qua đó.
Sau khi Dương Cảnh Minh và Lục Tiểu Lan đến nhà họ Lục, Lục Thanh An rất vui khi thấy con rể mang theo rất nhiều thứ, trong đó có t.h.u.ố.c lá và rượu.
Con rể xem ra không tồi, mua nhiều t.h.u.ố.c lá và rượu hiếu kính với ông ấy như vậy.
Năm đầu tiên Lục Tiểu Lan kết hôn, cũng là lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ, nên ông ấy không có đối chiếu với những năm trước được.
Mấy người trò chuyện trong phòng chính một hồi, Lục Tiểu Lan đi vào phòng bếp giúp Lý Nguyệt Nga.
“Mẹ, anh hai và chị dâu cũng về nhà mẹ đẻ à?” Lục Tiểu Lan hỏi.
Nếu không trở về nhà mẹ đẻ, theo lý mà nói, khi cô ấy quay về đã gặp rồi, nhưng cô ấy chỉ nhìn thấy hai anh em Lục Quốc Đống và Lục Quốc Lương.
"Đúng vậy, bảo chỉ có Lục Phúc Bảo ở nhà, những chị khác có thể không đến, bọn nó ở gần, dù sao cũng phải trở về một chuyến." Lý Nguyệt Nga nói.
"Lục Phúc Bảo nhìn có chút rụt rè, nhưng cũng không đến nỗi tệ lắm, xem mấy ngày nay, không chừng có thể đứng lên được. Mẹ còn tưởng anh ta lợi dụng anh hai con, thật sự là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác mà."
Đúng là trúc xấu mọc măng tốt[1], chỉ mong Triệu Cửu Hương đừng thả lại đây, mắc công lại xiêu vẹo nữa.
[1]bình thường được hiểu là cha mẹ tồi mà sinh được con ngoan, mặt khác có ý chỉ nếu muốn măng phát triển tốt, nhất định phải chặt đứt những nhánh tạp, vậy thì măng mới có đầy đủ chất dinh dưỡng
[1]bình thường được hiểu là cha mẹ tồi mà sinh được con ngoan, mặt khác có ý chỉ nếu muốn măng phát triển tốt, nhất định phải chặt đứt những nhánh tạp, vậy thì măng mới có đầy đủ chất dinh dưỡng
"Mẹ thấy con gầy đi rồi, có phải mẹ chồng lại giày vò con không?"
"Không có, hiện tại bà ta đối xử với con rất tốt, thiếu nước cúng con nữa thôi." Lục Tiểu Lan mỉa mai nói.
Nhìn rõ gia đình người ta như thế nào, cô ấy dằn vặt trong lòng. Ăn không ngon, ngủ không yên, nên bây giờ mới hơi gầy đi.