Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 186

Sau khi Tô Mạt đi qua, cô vào bếp giúp Lý Nguyệt Nga, còn Lục Trường Chinh thì vào phòng chính nói chuyện phiếm, thuận tiện mỉa mai Dương Cảnh Minh.

Lục Tiểu Lan cắt hai cân thịt tươi trở về, Lý Nguyệt Nga chặt một ít làm sủi cảo, còn lại làm thịt kho tàu.

Còn có một ít thịt dê mua lúc g.i.ế.c lợn Tết, canh thịt dê cũng đã được hầm từ sáng sớm. Làm thêm ít xương ống hầm dưa chua, đến nhà Tô Mạt hái rau xanh xào hai đĩa, còn hấp hai nồi cơm trắng lớn.

Một bữa ăn rất ngon để chiêu đãi con gái và con rể.

Ăn cơm trưa xong, Dương Cảnh Minh lấy cớ chị gái và anh rể về nhà, phải trở về tiếp đãi bọn họ nên vội vã rời đi.

Thực ra là do ánh mắt của anh ba vợ nhìn anh ta như mang theo dao, anh ta thật sự không chịu nổi.

Lục Tiểu Lan nói muốn ở nhà cha mẹ một đêm, nên cô ấy không đi theo về.

Kỳ thực Lục Trường Chinh còn có việc ở đơn vị, giữa trưa anh đặc biệt trở về, thấy mọi người đã đi hết, nên anh cũng quay lại đơn vị.

Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc cũng nghĩ năm nay có con rể mới đến nhà, ăn cơm ở nhà cha mẹ vợ xong đã vội vàng trở về, về đến nhà mới phát hiện ra em rể đã sớm rời đi trước khi bọn họ về rồi.

“Cha, sao Cảnh Minh lại về sớm như vậy?” Lục Vệ Quốc hơi khó hiểu, ăn cơm xong rồi về luôn.

Không lẽ cãi nhau à?

"Nó nói chị gái với anh rể nó về, nên nó phải quay về tiếp đãi bọn họ." Giọng điệu của Lục Thanh An không được tốt lắm.

Là con rể mới, năm đầu tiên về nhà cha mẹ vợ, ăn cơm xong đã vội vã đi, những người không biết còn tưởng rằng bọn họ tiếp đãi không chu toàn.

"Vợ con đâu, sao không về?"

"À, chị tư và anh rể tư của cô ấy cũng về, bọn họ đang nói chuyện ở đó, nói một lát sẽ về, không ngờ Cảnh Minh lại về sớm như vậy."

"Em vợ của con thế nào rồi? Có thể đứng lên được không?" Lục Thanh An là bí thư đại đội, ông ấy phải quan tâm đến tất cả các xã viên trong đại đội.

“Có vẻ như không sao đâu, cậu ấy có thể nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa cũng được. Cậu ấy nói sau Tết cậu ấy sẽ đăng ký đi làm đường”.

Lục Phúc Bảo thay đổi, Lục Vệ Quốc cũng không ngờ tới. Thế nên mới nói vẫn phải đi học. Người đã đi học rồi, dù có tệ đến mấy thì cũng không đến nỗi nào.

Lục Thanh An gật đầu, ông ấy đương nhiên rất vui mừng khi trong đại đội có nhiều thanh niên tiến bộ.

"Nếu cậu ấy có thể đứng lên thì hai người các con hãy giúp cậu ấy nhiều hơn."

Lục Thanh An nói giúp, ý ông ấy là để mắt nhiều hơn. Trong đại đội còn có một số tên du côn, với xuất thân của Lục Phúc Bảo, chắc chắn sẽ chịu không ít khi dễ, có Lục Vệ Quốc để mắt tới, bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng.

Lục Vệ Quốc gật đầu: “Cha, con biết rồi.”

Buổi chiều, Lục Tiểu Lan và Lý Nguyệt Nga cùng nhau đến chỗ Tô Mạt, ba người ngồi trên giường lò, vừa ăn vặt vừa trò chuyện.

Lý Nguyệt Nga luôn cảm thấy Lục Tiểu Lan tựa hồ như đang có một bụng tâm sự, bà ấy có chút lo lắng: “Con gái, có phải con đang có chuyện gì giấu mẹ không?”

Lục Tiểu Lan muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra: "Mẹ, nếu con muốn ly hôn, mẹ có ủng hộ con không?"

Lý Nguyệt Nga vừa mới ăn hạt dẻ, suýt chút nữa nghẹn chết, Tô Mạt giúp bà ấy vỗ hồi lâu mới thông khí.

"Tại sao? Bà già khốn nạn đó lại làm gì với con nữa? Mẹ đi xé xác bà ta." Lý Nguyệt Nga vừa nói vừa xuống khỏi giường lò.

Lục Tiểu Lan giữ bà ấy lại: "Mẹ, không phải, gần đây bà ta đối với con rất tốt, là con muốn ly hôn."

"Tại sao? Cảnh Minh có lỗi với con?"

"Cũng không phải." Lục Tiểu Lan vừa nói vừa khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-186.html.]

Điều này khiến Lý Nguyệt Nga sợ hãi, vội vàng ôm lấy Lục Tiểu Lan an ủi: “Đừng khóc, chịu tủi thân gì thì nói với mẹ, nếu mẹ không làm gì được thì còn có anh ba, chị dâu ba của con ở đây."

Lục Tiểu Lan bình tĩnh lại, nói: “Mẹ, gia đình đó không tốt đâu.”

Lục Tiểu Lan kể cho hai người nghe thái độ thay đổi của cha mẹ chồng sau khi cô ấy nhờ Lục Trường Chinh giúp đỡ Dương Cảnh Minh, cũng như thái độ của cha mẹ chồng sau chuyện không may ở nhà dì cả.

"Mẹ, mẹ nói xem, bọn họ ích kỷ lạnh lùng như vậy, hiện tại là thấy anh ba có thể giúp đỡ nên cưng nựng con. Nếu một ngày nào đó anh ba không giúp được, con sợ bọn họ sẽ lập tức trở mặt."

Lý Nguyệt Nga nghe xong trở nên trầm mặc.

Một lúc sau, bà ấy mới nói: “Con gái, hôn nhân không phải là trò đùa. Không có ai tốt về mọi mặt, chỉ cần những mặt lớn không xấu thì con có thể tiếp tục chung sống.”

Theo quan điểm của thế hệ Lý Nguyệt Nga, trừ khi thực sự không thể chịu đựng nổi, nếu không bọn họ sẽ không dễ dàng ly hôn.

Hiện tại đối phương cũng không có làm gì sai, tuy có chút tính toán, nhưng cũng chưa có làm gì, cứ như vậy mà ly hôn, Lý Nguyệt Nga không đồng ý.

"Mẹ, con sợ sau này bọn họ sẽ liên lụy đến anh ba." Lục Tiểu Lan nói.

Lý Nguyệt Nga xua tay nói: "Anh ba của con không phải kẻ ngốc, sao có thể dễ dàng bị liên lụy như vậy?"

"Bọn họ hiện tại đối xử với con rất tốt, con cứ sống bình thường đi, có anh ba con ở đây, bọn họ sẽ không dám làm gì con."

Lục Tiểu Lan im lặng.

"Lúc đầu, cha mẹ vốn cũng không đồng ý hoàn toàn, là con nằng nặc đòi kết hôn. Chưa đến một năm mà con đã nói muốn ly hôn, sao có thể như trò đùa vậy được?"

"Con trước tiên cứ vậy đi, nếu thực sự cảm thấy mình không thể sống chung được nữa thì nói sau. Đời người hiếm khi mơ hồ, mọi việc đừng nhìn quá rõ ràng." Lý Nguyệt Nga nói.

Tô Mạt cau mày, cô cũng không có đặc biệt đồng ý. Nếu đã muốn nhìn rõ bộ mặt của gia đình này, vậy không bằng đang gãy thì làm cho gãy luôn, ly hôn cho rồi.

Nhưng không thể ly hôn bây giờ, phải tìm một lý do thích hợp.

Bằng không, người ta đang đối xử tốt với cô ấy, bỗng nhiên cô ấy lại muốn ly hôn, đến lúc đó người ta tùy tiện viện lý do, sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Lục Tiểu Lan.

Nói không chừng đến khi đó, bọn họ lại hắt bát nước bẩn lên người Lục Trường Chinh, nói Lục Tiểu Lan thấy anh trai mình thăng chức nên khinh thường bọn họ, dán cho cô ấy cái nhãn là kẻ nịnh hót.

Lục Tiểu Lan cay đắng đáp: “Được.” Ai bảo lúc trước cô ấy mắt mù.

Tô Mạt không nói gì, nếu không ai hỏi cô, cô sẽ không tự tiện bày tỏ ý kiến của mình. Hơn nữa, ý kiến của cô lại trái ngược với ý của mẹ chồng.

Buổi tối, Lục Tiểu Lan ngủ ở bên nhà Tô Mạt, bởi vì có chuyện trong lòng, cô ấy trằn trọc mãi vẫn không ngủ được.

Một lúc lâu sau, Lục Tiểu Lan mới hỏi: “Chị dâu ba, chị ngủ rồi à?”

"Chưa." Tô Mạt đáp.

"Nếu chị là em, chị sẽ làm như thế nào?"

"Chắc là chị sẽ giống em, sẽ chọn ly hôn, nhưng không phải bây giờ."

Thấy Tô Mạt có cùng suy nghĩ với mình, Lục Tiểu Lan mới yên tâm.

"Tiểu Lan, em đã cân nhắc qua tình huống sau khi ly hôn chưa? Em phải tưởng tượng đến tình huống xấu nhất, xem em có chịu đựng được không."

Tô Mạt cũng sợ là Lục Tiểu Lan đầu óc nóng lên nên muốn ly hôn, sau này sẽ hối hận, nên đành phải cùng cô ấy phân tích rõ ràng.

"Em đã nghĩ qua rồi, nhưng cũng chỉ là chịu một ít chỉ trỏ mà thôi, em có thể chịu được."

“Cái em lo chính là liên lụy trong nhà, sợ ảnh hưởng đến công việc của cha, sợ liên lụy đến chuyện lập gia đình của cháu gái.” Có con gái ly hôn, bí thư đại đội như cha chỉ sợ là thể diện cũng không còn.

Bình Luận (0)
Comment