Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 188

Tới thời điểm cày bừa vụ xuân, thực nghiệm trồng rau trong nhà kính mùa đông của Tô Mạt kết thúc. Vì thế cô đã viết báo cáo tổng kết lại, nộp cho Phó Minh. Sau đó lập ra một hạng mục gây trồng mới, yêu cầu một mảnh đất ở đại đội thôn Lục Gia và thôn Lý Gia Ao.

Phó Minh nhìn bản báo cáo Tô Mạt nộp, ghi chép cặn kẽ các số liệu sinh trưởng hàng ngày, liệt kê ra những vấn đề và phương án giải quyết đã gặp, cuối cùng là đánh giá về hiệu quả kinh tế.

Chuyện Tô Mạt nghiên cứu trồng rau trong nhà kính trước kia từng báo với chủ nhiệm của nhà ăn công xã, lúc bán rau cho họ cũng từng báo cáo với Phó Minh rồi.

Vào mùa đông, những loại rau xanh này một cân có thể bán với giá 1 hào trở lên. Do cùng công xã nên trồng rau chủ yếu không phải để sinh lời, vì vậy chỉ thanh toán với giá một cân 1 hào.

Hơn hai tháng qua, rau hẹ đã cắt được hai lần, rau cải thu hoạch một lần. Trồng rất nhiều rau hẹ, hai lần cắt được hơn 200 cân, rau cải thì gần 100 cân, lợi nhuận tổng cộng là 31.2 tệ.

Với nghiên cứu này của Tô Mạt, công xã đã phát 30 tệ làm kinh phí, bây giờ cô không những kiếm lại được kinh phí về mà còn thừa ra 1 tệ 2.

Phó Minh tán thưởng nhìn Tô Mạt. Đúng là cháu gái của bí thư Canh, năng lực rất tốt.

Vì thế anh ta đã vung tay phê duyệt hạng mục gây trồng của Tô Mạt.

"Đồng chí Tô, cô hãy chỉnh lại bản báo cáo này rồi nộp lên bộ Nông nghiệp huyện, nhân tiện chép lại một phần gửi cho tôi."

Khi nào mở họp trên huyện sẽ mang làm bản mẫu cho mọi người truyền tay nhau đọc.

Với năng lực của đồng chí Tô, cấp 28 thực sự quá thấp, anh ta phải xin cho cô được thăng lên một cấp nữa.

Ngày hôm sau, Tô Mạt đã mang theo tờ phê duyệt của công xã tìm đội trưởng đội sản xuất của thôn Lý Giang Ao.

Đội trưởng Lý định chọn một mảnh đất nhưng Tô Mạt đã khăng khăng không muốn làm ảnh hưởng tới trồng trọt của người dân. Cô đi dạo một vòng quanh khu đất tư, sau đó chọn một mảnh đất khá gần chuồng bò.

Đội trưởng Lý nhìn bụng bầu của Tô Mạt, cau mày nói: "Nghiên cứu viên Tô, hay là cháu đổi sang mảnh khác đi?"

Thôn Lý Gia Ao bọn họ vốn ở trên núi, mảnh đất này lại là nơi cao nhất ở đây. Cô gái này bụng bầu vượt mặt đi lại khắp nơi, nhỡ bất cẩn vấp ngã thì ai chịu trách nhiệm được chứ?

Tô Mạt xua tay, nói: "Đội trưởng Lý, không có gì đáng ngại cả, chất lượng đất ở đây rất hợp nên cháu mới chọn nơi này. Sau này cháu cần dùng phân bò các thứ cũng dễ vận chuyển hơn."

Thấy Tô Mạt vẫn nhất quyết chọn, đội trưởng Lý đành thôi: "Vậy chú sẽ gọi người xới đất giúp cháu."

Mảnh đất này không lớn, rộng không tới ba phân đất, gọi một thanh niên tới đây xới nửa ngày là xong rồi.

"Vậy thì cảm ơn đội trưởng Lý." Tô Mạt nói.

"À phải rồi, chờ khi nào giống cây thực nghiệm của cháu mọc ra có thể nhờ người ở gần để mắt giúp cháu được không, tránh bị động vật lên núi làm hại." Tô Mạt chỉ vào chuồng bò.

Ở trong chuồng bò có thể nhìn thấy mảnh đất này.

Đội trưởng Lý hơi lưỡng lự, định nói gọi xã viên khác làm giúp, nhưng để người khác trông thì phải lên tận trên này, còn nhờ người trong chuồng bò thì thích hợp nhất rồi.

"Được, chờ khi nào cháu trồng chú sẽ qua đó nói với họ."

Tô Mạt lên tiếng cảm ơn, sau đó quay về đại đội thôn Lục gia đòi một mảnh đất. Dựa theo nguyên tắc như hồi nãy, đòi một mảnh đất dưới chân núi, cách không xa chuồng dê và chuồng bò của đại đội.

Lục Bảo Quốc cũng sắp xếp người xới đất giúp Tô Mạt.

Theo nguyên tắc bọn họ có thể không quan tâm, nhưng Tô Mạt đang bụng bầu, lại còn cùng đại đội nên Lục Bảo Quốc đã nhân tiện sắp xếp giúp cô.

Tuy nhiên Tô Mạt không định chiếm lợi của người ta, cô đã xin kinh phí xới đất, cứ một mảnh là 3 hào, làm xong trả cho người ta là được.

Còn đất tư trong nhà thì chờ khi nào Lục Trường Chinh về bảo anh xới đất là được. Tô Mạt còn bảo anh đi tìm giống cây táo và cây lê về, sau đó cô sẽ trồng mỗi góc sân một loại cây.

Bây giờ dị năng của cô đã lên cấp hai, lại có ruộng đất phụ trợ, chờ khi nào cây mọc đủ lớn cô sẽ nhân lúc nửa đêm đi thúc giục sinh trưởng kết thành quả cũng được.

Tô Mạt mất hai ngày để chuẩn bị hai mảnh đất thực nghiệm, cũng tìm người dựng hàng rào bằng tre. Làm xong xuôi cô mới quay lại công xã tìm cán bộ nông nghiệp nhận loại hạt giống mới nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-188.html.]

Các loại nuôi cấy và kỹ thuật chiết cành của đời sau cô đều đọc hết trong sách rồi, bây giờ là lúc thực hành.

Cô định phân ra thành hai loại, một mảnh dùng hạt giống đời sau, một mảnh dùng hạt giống thời này. Sau đó cô sẽ dùng dị năng để chăm sóc chúng, rồi dùng kỹ thuật gây trồng của đời sau để trồng trọt.

Cô định bắt tay từ ruộng rau trước, bởi vì chu kỳ trưởng thành của rau ngắn, hiệu quả cũng nhanh hơn. Sau đó sẽ từ từ mở rộng tới cây nông nghiệp chính.

Trong lúc các đại đội bận rộn cày bừa vụ xuân thì mỏ vàng cũng bắt đầu đưa vào khai thác. Hiện tại Lục Trường Chinh rất bận rộn.

Sau khi tuyết tan, các chuyên gia liên quan bắt đầu đo đạc hàm lượng tài nguyên khoáng sản, sau đó họ đưa ra dự tính số lượng dự trữ tài nguyên tự nhiên trong mỏ vàng lên tới gần 70 tấn. Quy mô trữ lượng được xếp vào top 5 số lượng mỏ vàng hiện có bây giờ. Lãnh đạo quốc gia rất coi trọng chuyện này, vì vậy đã điều động nguồn tài nguyên để khai thác với tốc độ nhanh nhất.

Xe cộ ra vào mỏ vàng hàng ngày ít nhất phải mười mấy chiếc, ngày xưa có xã viên nhìn thấy xe đều rất ngạc nhiên, nhưng bây giờ họ đã quen rồi.

Nếu có con còn phải dặn dò bọn trẻ bớt lên đường lớn chơi, tránh bị xe đ.â.m phải.

...

Khi Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung nhìn thấy Tô Mạt đang vung cuốc, bắt đầu gieo hạt giống rau ở mảnh đất bên cạnh chuồng bò, hai người họ kinh ngạc mở to mắt nhìn sang.

Có điều giờ đang là ban ngày, lại có người ngoài đang ở đây nên họ không dám nhận thân, chỉ nhìn cô nhiều hơn một chút.

Còn Tô Mạt lại chào hỏi họ một cách rất tự nhiên: "Chào mọi người, tôi là nghiên cứu viên Tô Mạt của công xã. Tôi tới đây để thí nghiệm đất trồng rau. Tới tối làm phiền mọi người thỉnh thoảng ra nhìn hộ tôi một chút, tránh việc có động vật trên núi ăn mất rau."

"Ừ, được được." Mọi người gật đầu, sau đó cùng lùa bò về chuồng với các xã viên.

Tô Mạt cố tình ở lại đây tới buổi trưa, cô muốn gặp cha mẹ mình một lát.

Đây là lần đầu tiên Tô Đinh Khiêm và Mạc Ngọc Dung xuống ruộng, năm ngoái lúc họ tới vụ mùa thu đã kết thúc.

Mới một dạo không gặp, tất cả mọi người đã gầy đi rất nhiều. Mùa đông khó khăn lắm mới nuôi được chút thịt, giờ đã hao mất rồi.

Người trong chuồng bò phải làm chuyện khổ cực nhất, còn bị phái đi xới những mảnh đất cứng nhất.

Vung cuốc cả ngày, không những tay không nâng lên được mà da tay còn bị ngâm nước nhiều tới mức nứt nẻ cả ra, bàn tay bị ma sát chảy đầy máu.

Tô Mạt trồng nốt số hạt giống rau còn lại xuống đất thực nghiệm, sau khi các xã viên chăn trâu về xong cô mới khoác sọt tới chuồng bò.

Gieo trồng vụ xuân không hề nhàn hơn gieo trồng vụ thu, lượng cơm ăn cũng cần nhiều hơn. Trong gùi của cô có một tảng thịt heo rừng vừa lấy trong không gian ra ngoài.

Vừa tới cửa chuồng bò Tô Mạt đã cố tình gọi to nhờ mọi người giúp trông khu đất thí nghiệm, nếu có người nhìn thấy cũng không nghi ngờ.

Lúc này Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung đang cẩn thận rửa tay ở cửa phòng, khi nghe thấy giọng của Tô Mạt, hai người muốn dùng vải che lại cũng không kịp.

Tô Mạt nhìn bàn tay đầy m.á.u của hai người thì rơi nước mắt.

Tô Đình Khiêm thấy con gái khóc thì vội xua tay, nói: "Ai lần đầu làm ruộng cũng thế, cha và mẹ con không có kinh nghiệm nên quên buộc vải. Chờ vài ngày nữa mọc kén tay là được."

Mạc Ngọc Dung cũng nói: "Nhìn bề ngoài hơi đáng sợ thôi, thật ra không đau chút nào cả."

Tô Mạt xoa nước mắt, lấy thịt trong sọt ra, nói: "Cha mẹ, hai người lấy tảng thịt này để nấu cơm trưa đi, ngày mai con sẽ mang thuốc tới cho cha mẹ."

"Sau này cứ một hai ngày con lại tới đây một chuyến, cha mẹ cần gì cứ nói với con."

Mạc Ngọc Dung nhìn bụng Tô Mạt, lo lắng nói: "Tiểu Mạt, bây giờ bụng con lớn như thế sao lại định nghiên cứu làm gì?" Lẽ ra phải nghỉ ngơi nhiều hơn mới phải.

Tô Mạt xua tay, nói: "Không sao, bác sĩ nói hoạt động nhiều thì sau này dễ sinh hơn. Con sẽ tự chú ý, mẹ không cần lo đâu."

Do có dị năng nên cô có thể cảm ứng được con mình, con cô khỏe mạnh hay không cô cảm nhận lúc nào cũng được.

"Con không thể ở lại lâu được, cha mẹ mau ăn cơm đi." Tô Mạt nói xong thì đi về, bình thường cô tới cũng chỉ dặn dò vài câu mà thôi, ở lại quá lâu cũng không tốt.

Bình Luận (0)
Comment