Do tính chất công việc, khi bắt đầu vụ gieo trồng mùa xuân Tô Mạt đã có nhiều thời gian hơn, cả ngày vùi mình vào thực nghiệm. Không cần ngày nào cũng phải tới phòng làm việc, một tuần tới hai lần là được.
Các cán bộ ngồi làm việc khác đều phải xuống nông thôn tham gia lao động, kiểm tra tiến độ trồng trọt của các đại đội, cân đối lại tình huống sử dụng của các dụng cụ nông nghiệp, chỉ đạo sản xuất.
Mùng 1 tháng 5, sáng hôm thứ hai Tô Mạt tới phòng làm việc từ sớm. Thứ hai thường sẽ mở một cuộc họp, dù không có chuyện gì đặc biệt cũng mở họp.
Trong lúc họp, Phó Minh đã mở đầu bằng một tràng khen ngợi Tô Mạt, nói rằng nghiên cứu trồng rau trong nhà kính của cô đã nhận được sự khẳng định bộ Nông nghiệp, còn báo cáo nghiên cứu của cô được viết rất chặt chẽ cẩn thận và đúng quy tắc, các lãnh đạo cấp huyện đều nhất trí tán dương cô.
Theo quyết định của nghiên cứu huyện ủy, Tô Mạt đã thăng lên một cấp, từ cấp 28 lên cấp 27, tiền lương từ 27.5 tệ lên 30 tệ. Các phúc lợi và đãi ngộ khác cũng được tăng theo tình huống.
Tô Mạt vui vẻ, mới làm được 4 tháng đã thăng một cấp chứng tỏ cô làm việc rất tốt.
Cô suy đoán, chờ hạng mục gây trồng sản phẩm mới hoàn thành, phát triển mấy giống cây trồng mới dễ sống sót, sản lượng cao xong có lẽ cô sẽ được thăng thêm một cấp nữa.
Lúc ăn cơm trưa, Tô Mạt cố tình chọn thêm hai món có thịt để chúc mừng bản thân.
Khi ăn cơm Tô Mạt thấy có vài nữ công nhân viên chức ở bưu điện thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn cô, ánh mắt cứ là lạ.
Tô Mạt tưởng quần áo có chỗ nào không tốt, kiểm tra một lượt cũng không phát hiện ra vấn đề gì, hỏi những người xung quanh cũng không thấy ai nói trên mặt cô dính đồ gì.
Cơm nước xong xuôi, Tô Mạt đã chạy qua đó hỏi.
"Đồng chí Tô, ở bưu điện có một phiếu chuyển tiền một khoản rất lớn có tên cô, lát nữa hãy qua lấy nhé." Có một nữ đồng chí đã nói với Tô Mạt.
Công xã rất lớn, cho dù mọi người chưa từng nói chuyện nhưng vẫn nhận biết lẫn nhau.
Đã vậy Tô Mạt còn hơi nổi tiếng ở bưu điện, do thường xuyên có thư và tiền gửi tới nên bọn họ mới biết chuyện Tô Mạt gửi bản thảo tới tòa báo.
Không ngờ lần này tòa báo lại gửi tới nhiều tiền như thế, không biết viết cái gì mà được như vậy.
Tô Mạt đoán có lẽ là tiền nhuận bút phiên dịch. Ban đầu cô nghĩ chỉ khoảng một trăm hai trăm tệ mà thôi, đúng là một khoản tiền gửi lớn thật.
Tới khi Tô Mạt tới bưu điện, nhìn thấy tờ phiếu chuyển tiền xong cũng sững sờ.
Tới tận 745 tệ!
Chẳng trách mọi người lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ như thế, số tiền này bằng tiền lương 2,3 năm của mọi người trong công xã đó.
Hóa ra những vai chính kiếm tiền dựa vào phiên dịch trong tiểu thuyết là sự thật!
Đi kèm phiếu chuyển tiền là một bức thư. Tô Mạt vội nhận số tiền, sau đó cầm theo bức thư quay về phòng làm việc đọc.
Hóa ra khi các biên tập viên trong tòa báo đọc bài phiên dịch của Tô Mạt xong đã nhất trí cho rằng cô phiên dịch rất tốt. Cuối cùng trả cô phí phiên dịch là 4 tệ trên một nghìn chữ.
Tô Mạt rất xúc động, tòa báo Thượng Hải đúng là tòa báo có lương tâm, không hề khấu trừ chút phí phiên dịch nào của cô.
Nhưng sau này muốn phiên dịch tiếp hay không thì phải xem phản ứng sau khi phát hành. Nếu phản ứng tốt thì biên tập viên sẽ gửi số bản thảo còn lại tới cho Tô Mạt phiên dịch.
Tới chiều, chuyện Tô Mạt nhận được khoản tiền nhuận bút lớn đã truyền ra ngoài.
Ngay cả Lục Tiểu Lan cũng nhân lúc hết bận, lén chạy tới phòng làm việc để hỏi Tô Mạt.
"Chị dâu ba, chị nhận được tận hơn 700 tệ tiền nhuận bút thật à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-189.html.]
Tô Mạt gật đầu: "Không phải tiền nhuận bút, mà là phí phiên dịch, chị phiên dịch một ít sách giúp tòa báo."
"Chị dâu bâ, chị giỏi thật đó." Lục Tiểu Lan khen, số tiền này bằng tiền lương hai năm của cô ấy.
Trước kia cô ấy cảm thấy đi học chẳng có tác dụng gì. Còn bây giờ, chỉ cần có cơ hội là có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Giờ cô ấy cũng muốn cầm sách vở lên học tập thật giỏi.
"Chị dâu ba, có phải tiền lương của phiên dịch cũng cao như thế không?"
"Không hẳn, chủ yếu là do nước ta có quá ít người phiên dịch, vì thế giá tiền mới hơi cao." Tô Mạt nói.
Không biết dạo này có phải Lục Tiểu Lan đã nghĩ rõ ràng rồi hay do trong lòng ấp ủ kế hoạch, bởi vì nhìn cô ấy đã trở nên cởi mở như xưa.
"Thế nào rồi, chuyện em đóng ít tiền hơn đấy mẹ chồng có đồng ý không?" Tô Mạt hỏi.
"Ban đầu không đồng ý, sau đó bà ấy thấy em lấy tiền con trai bà ấy để dùng nên cũng đồng ý rồi." Lục Tiểu Lan nói.
Bây giờ cô ấy đã nhận ra, làm gì cũng nên đối xử tốt với bản thân mình hơn.
Hai tháng qua cô ấy đã tự mua cho bản thân rất nhiều thứ, vì thế tâm trạng đã tốt lên rất nhiều. Cái gì cần ăn thì ăn, nên mua thì mua, không còn tiết kiệm nữa.
Khi Lục Tiểu Lan định quay về, Tô Mạt đã nhờ cô ấy giữ hộ vài cân bánh ngọt, để chờ tới khi tan ca sẽ mang về cho nhà họ Lục một ít.
Chuyện cô cầm nhiều tiền nhuận bút đã lan ra khắp công xã, chắc chẳng bao lâu nữa đại đội thôn Lục Gia cũng biết. Vì vậy cô đã mua chút đồ từ sớm để chia cho mỗi người một phần, khi nào có thời gian rảnh sẽ mua ít thịt tới nhà cha chú, mời mọi người ăn một bữa.
Buổi chiều các đại đội sẽ tới để bàn bạc và báo cáo về tiến độ sản xuất. Các cán bộ hăng hái tranh nhau máy cày tới mức đỏ bừng mặt.
Số đất máy cày xới được nhiều hơn so với mười mấy người đàn ông cao lớn xới. Vì thế đại đội giữ được máy cày lâu hơn một ngày cũng giảm bớt được biết bao nhiêu chuyện.
Khi các đại đội khác đang tranh nhau, Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc thì đứng bên cạnh xem trò vui.
Đại đội có máy cày tốt như vậy đấy!
Năm ngoái bọn họ cũng là một trong những người tranh giành máy cày đỏ cả mặt kìa.
...
Buổi tối, khi nhà họ Dương đang ăn cơm tối, Dương Cảnh Minh đã nói tới chuyện Tô Mạt được thăng cấp.
Phương Xuân Phương tiếp lời: "Đó con xem, đấy là chỗ tốt khi có chỗ dựa bên trên. Cô ấy mới làm việc được bốn tháng đã thăng một cấp. Mẹ thấy có lẽ tới cuối năm cô ấy lại thăng thêm một cấp nữa cho xem."
Con trai bà ta đã làm việc được vài năm nhưng mới thăng được ba cấp.
Bấy giờ Lục Tiểu Lan mới lên tiếng phản bác: "Đó là thành tích do chị dâu ba con tạo ra, chị ấy nghiên cứu chẳng những không làm tốn chút kinh phí nào mà ngược lại còn kiếm ra tiền. Hồi nãy Cảnh Minh không nói rõ đó, báo cáo chị dâu viết ra được các lãnh đạo của huyện khen ngợi rất nhiều."
Phương Xuân Phương bĩu môi: "Bí thư huyện ủy là chú của người ta, anh ta nói tốt thì có ai dám nói khác?"
"Bí thư huyện ủy không phải người độc đoán, đã vậy bí thư Canh còn là một vị quan tốt công chính liêm minh, anh ta sẽ không làm ra chuyện dùng việc công làm việc tư đâu."
Phương Xuân Phương bị Lục Tiểu Lan cắt ngang mấy lần, nhưng lại không dám nói xấu về Canh Trường Thanh. Dù sao sau này con trai bà ta thăng cấp hay không đều phải dựa vào người ta cả.
Nhưng dạo này con dâu bà ta cứ như trúng tà vậy, càng ngày càng không đặt mẹ chồng vào mắt.
Không lẽ cảm thấy nhà mẹ đẻ có núi dựa rồi, lưng bắt đầu cứng hơn?