Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 190

Đêm hôm đó, Tô Mạt mê tiền bắt đầu kiểm kê, tính toán lại số tiền mặt hiện có.

Bây giờ mới mùng 1 tháng 5, tiền lương tháng 4 chưa được phát, chờ tiền lương của hai người được phát là có đủ 7000 tệ.

Nếu có thể làm tiếp phiên dịch, chắc chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành vạn nguyên hộ (hộ gia đình có tiền tiết kiệm từ 10000 tệ trở lên).

Nhưng Tô Mạt cảm giác chuyện này không hề dễ dàng. Tuy rằng bây giờ nếp sống đã thoáng hơn một chút, nhưng hoàn cảnh chưa tốt hẳn, có lẽ phải mất hai năm nữa mọi người mới sống thoáng hơn chút.

Đúng thực, tới khoảng giữa tháng 5 Tô Mạt lại nhận được bản thảo phiên dịch mà biên tập viên gửi tới. Trong thư có nói tạm thời không cần phiên dịch tiểu thuyết, bảo Tô Mạt phiên dịch mấy cái khác trước.

Tô Mạt xem thử, là hai bài luận văn nghiên cứu học thuật liên quan tới công nghiệp hóa sản xuất.

Tô Mạt cảm thấy bài luận văn này mà được xuất bản thì rất tốt, có thể giúp nhân dân trong nước hiểu rõ tình trạng công nghiệp ở nước ngoài, nhận rõ được độ chênh lệch của hai nơi có thể sẽ giúp xúc tiến nền công nghiệp nước ta.

Hôm nay Tô Mạt làm thực nghiệm xong đã tới bộ đại đội xem tiền điện tháng trước, dự định đóng tiền điện luôn.

Hồi đầu tháng 4, trạm cung cấp điện đã bắt đầu đi lắp công tơ điện, trang bị công tơ điện cho mọi người có thể xem được ký điện. Có thể coi đây là lần đầu tiên thu phí điện theo ký điện thực tế sử dụng.

Tuy nhiên Tô Mạt đoán nhà cô sẽ tốn rất nhiều tiền, vì khi lắp đặt công tơ điện, Lục Trường Chinh đã bảo người của trạm cung cấp điện lắp đèn huỳnh quang. Mà tháng trước cô hay phiên dịch xuyên đêm, đèn bật tới tận mười một mười hai giờ mới tắt.

Tô Mạt xem trên bảng thông báo, phát hiện mọi người đều sử dụng điện rất tiết kiệm. Hầu hết đều chỉ dùng từ 1-2 ký điện, tiền điện trong khoảng từ hai tới ba hào.

Tô Mạt nhanh chóng tìm được tên của Lục Trường Chinh, cừ thật, dùng hết 8.6 ký điện, 2 hào 2 một ký điện, tiền điện tổng cộng 8 hào 9 xu. Hoàn trả ưu đãi 2 xu.

Khi Tô Mạt định đi nộp tiền thì bỗng dưng có người gọi với cô lại.

"Tô Mạt à? Chị là chị Tô Mạt đúng không?" Một cô gái tết tóc đuôi sam hai bên đi về phía Tô Mạt.

"Em là Khương Nguyệt, Khương Lan là chị gái em." Cô gái phấn khích, vừa mở miệng đã nói liên thanh: "Trời ạ, không ngờ lại gặp được chị ở đây. Chị đã kết hôn rồi đúng không? Giờ bụng lớn tướng rồi, chắc sắp sinh rồi ạ?"

Tô Mạt khai thác trong trí nhớ của nguyên chủ, đúng thực có một người quen tên Khương Lan. Đó là bạn học của nguyên chủ ở trường trung học bậc cao đẳng, lúc đi học rất hay chơi cùng nguyên chủ và Dương Tố Vân.

Có điều sau khi tốt nghiệp đã yêu đương với Tô Thành, để không phải xuống nông thôn, cô ta đã vội vàng lấy Tô Thành, từ đó mọi người cũng ít liên lạc với nhau hơn.

"Xin chào, sao em lại tới đây? Chị gái em khỏe không?" Nếu đã là em gái của người quen, vậy ở lại hàn huyên một lát cũng được.

"Vừa xuống nông thôn ngày hôm qua. Chị em khỏe lắm, hồi đầu năm đã đi theo anh rể được điều tới công tác ở Thượng Hải. Lúc chị em quay về định đi tìm các chị, không ngờ lại..." Khương Nguyệt đang nói thì khựng lại, ngượng ngùng mỉm cười với Tô Mạt.

"Khỏe là tốt rồi." Tô Mạt nói: "Hồi năm ngoái chị cũng mới xuống nông thôn, sau đó lập gia đình ở đây luôn."

Khương Nguyệt thấy cách ăn mặc của Tô Mạt không tệ cũng đoán cô lấy chồng rất tốt. Thoạt nhìn có vẻ không cần phải tham gia lao động.

Vậy thì tốt rồi, hôm qua cô ta nhìn thấy các thanh niên trí thức khác từ ruộng về, trên người dính đầy bùn, eo lưng mệt mỏi không thể đứng thẳng. Từ ngày mai cô ta cũng phải xuống ruộng làm việc, không biết có quen được không nữa.

"Em phải viết thư cho chị gái, nói là gặp được chị ở đây, nói cả chuyện chị vẫn khỏe để chị gái em được yên tâm." Khương Nguyệt nói xong câu này thì hạ nhỏ giọng lại: "Chị biết không, lúc chị em quay lại phát hiện các chị xảy ra chuyện đã rất lo lắng đó."

Hai mắt Tô Mạt sáng lên, hỏi: "Dương Tố Vân thế nào rồi?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-190.html.]

"Chị không biết đâu, giờ chị ấy khổ lắm. Lúc đầu công việc của chị ấy là đút lót mới có, sau này tra ra đã bị xưởng sa thải. Cha chị ấy uống rượu say ngã từ trên tầng xuống, giờ liệt cả người, không thể nói chuyện được. Vì vậy mẹ của chị ấy đã dẫn hai cha con họ đi về quê nhà rồi."

"Căn nhà trường học phân cho họ đã bị thu hồi, hiện tại mẹ chị ấy đang ở nhà của cậu, anh trai chị ấy thì đỡ hơn, đã thành con rể của quản đốc xưởng dệt."

"Bây giờ mọi người đang đồn cha chị ấy tố cáo cha của chị, có thật không ạ?" Khương Nguyệt nhỏ giọng hỏi.

"Không có lửa làm sao có khói, nếu mọi người đã đồn rồi thì chứng tỏ đó là thật." Tô Mạt thản nhiên nói.

"Không ngờ bọn họ lại xấu xa như thế, nhưng giờ thì tốt rồi, coi như phải chịu báo ứng. Nhưng nhà chị đáng thương quá... Hầy, may mà giờ chị vẫn tốt, bọn em cũng yên tâm hơn."

Trong thời kỳ khó khăn, nhà họ Khương cũng được nhà họ Tô cứu tế lương thực, vì vậy cả nhà họ vẫn luôn ôm lòng cảm kích với nhà họ Tô.

"Chị Tô Mạt, em đi trước đây. Em còn phải tới hợp tác xã mua bán với các bạn để mua đồ, ngày mai phải làm ruộng rồi." Khương Nguyệt chỉ về phía mấy người đằng xa rồi nói.

"Ừm, em đi đi." Tô Mạt vẫy tay.

Cô nghe nói năm nay có bảy thanh niên trí thức tới, bốn nữ ba nam. Từ đầu đã có chín người, cộng thêm bảy người này nữa là có mười sáu người. Chắc hẳn viện thanh niên trí thức sẽ sôi nổi lắm.

Khi nghe thấy Khương Nguyệt nói về kết quả của nhà họ Dương, Tô Mạt cảm thấy cực kỳ sảng khoái. Nhưng vẫn hơi tiếc nuối khi không thể đè c.h.ế.t nhà họ Dương. Còn Dương Tố Hồng thì rất may mắn, leo được lên nhà quản đốc.

Nhưng sau khi thoải mái xong Tô Mạt lại cảm thấy lo âu, không biết Khương Nguyệt có nhiều chuyện đi kể chuyện nhà cô ra ngoài hay không. Tốt nhất cô vẫn nên tìm cách đối phó trước đã.

Mặc dù không tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng thực tế tới cố, nhưng kiểu gì cũng bị người ta chỉ trỏ bàn tán một phen.

Cô chưa biết rõ Khương Nguyệt thế nào nên cũng không chủ động đi tìm cô ta nhắc cô ta đừng nói chuyện đó ra ngoài. Nhỡ cô ta không phải người tốt, cô lại chủ động dâng miếng thịt mỡ béo bở lên, sau này người ta sẽ dùng chuyện đó để uy h.i.ế.p cô thì sao?

Tô Mạt nộp tiền điện xong thì về nhà nấu cơm trưa. Bây giờ bụng đã rất lớn, cô ăn càng ngày càng khỏe, một ngày có thể ăn được năm sáu bữa.

Trên đường tới công xã, có trí thức trẻ hỏi Khương Nguyệt: "Thanh niên trí thức Khương, người hồi nãy nói chuyện với cô là ai thế? Cô có người thân ở đây cơ à?"

"Không phải, người đó là bạn học của chị gái tôi, cũng là thanh niên trí thức. Nhưng giờ chị ấy đã lập gia đình ở đây rồi."

"Có phải cô ấy tên là Tô Mạt không?" Một nữ thanh niên trí thức hỏi, cô ấy và một nữ thanh niên trí thức khác ngủ cùng một phòng với Trịnh Thải Bình, đêm qua đã được nghe cô ta kể chút chuyện cũ cho nghe rồi.

"Sao cô lại biết?" Khương Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

"Tôi nghe thanh niên trí thức Trịnh nói cô ấy là một người nổi tiếng trong viện thanh niên trí thức."

"Mới tới hơn nửa tháng đã lấy con trai làm sĩ quan của nhà bí thư đại đội, bí thư ở công xã chính là chú của cô ấy. Đầu năm còn phát hiện ra một mỏ vàng, báo lên quốc gia được thưởng 500 tệ, còn được sắp xếp cho một công việc nữa."

"Bây giờ chồng của cô ấy đã được thăng cấp lên làm trung đoàn trưởng, hiện tại phụ trách việc khai thác mỏ vàng. Nghe nói bây giờ đang đoán cô ấy sắp sinh đôi, đi đâu cũng được mẹ chồng đánh xe lừa đưa đón, thực sự rất đáng hâm mộ."

Nữ thanh niên trí thức càng nói càng hâm mộ, cuộc sống như thế có ai mà không muốn chứ.

"Nhà cô ấy làm gì thế? Có phải cha mẹ cũng làm cán bộ không?" Có người hỏi.

"Đúng vậy, ông nội của chị ấy giỏi lắm, còn từng gặp lãnh đạo đứng đầu của cả nước rồi." Khương Nguyệt không muốn nói nhiều, chỉ nói qua loa.

Mọi người nghe xong thì chậc lưỡi, nhưng lại sâu trong thâm tâm lại thấy công bằng hơn. Cả gia đình giỏi thế mà cũng phải xuống nông thôn, giờ bọn họ xuống nông thôn hình như cũng không có gì phải oán trách cả.

Bình Luận (0)
Comment