Tháng 2 năm 72 là khoảng thời gian tưng bừng với ba tỉnh phía bắc. Bởi vì có một vị nguyên thủ của nước láng giềng tới viếng thăm, bắt đầu chuyến thăm trong hơn hai mươi ngày ở ba tỉnh phía bắc.
Tờ Nhật báo ở phía bắc ngày nào cũng đưa tin về chuyến viếng thăm của nguyên thủ, nhìn bức hình trên báo, quần chúng nhân dân xếp hàng hai bên đường nhiệt liệt chào đón, từ công nhân, nông dân, công nhân viên chức cho tới học sinh đều đứng thành đội hình chào đón, còn có cả đội ca hát, đội chơi nhạc, đội nhảy múa.
Trong bản tin còn đặc biệt chỉ rõ đội hình chào đón nguyên thủ kéo dài từ ga xe lửa tới tận khách sạn. Quần chúng xếp hàng hai bên đường, dọc đường đi tràn ngập tiếng hát, tiếng hoan hô, tiếng chiêng trống dậy trời.
Thậm chí nghe nói có nhiều khu vực mấy ngày trước từng diễn tập một lần, cố gắng khiến tiếng hát, điệu nhảy, tiếng hoan hô đạt trạng thái hoàn hảo nhất. Có nhiều nơi còn cấp ra một khoản kinh phí lớn để tu sửa kiến trúc hai bên đường, coi đó như là nhiệm vụ thiêng liêng nhất vậy.
Tô Mạt hơi khó hiểu, chỉ cần làm nghi thức hoan nghênh một đoạn đường là đủ, thực sự không cần thiết phải kéo dài từ ga xe lửa tới tận khách sạn, hao tài tốn của như thế. Cuộc sống của mọi người vốn đã rất vất vả, giờ lại phải dừng làm ngừng học để hoan nghênh một vị khách nước ngoài, thực sự không hề cần thiết.
Ban đầu Tô Mạt chỉ tưởng đọc được trên báo chí xong thì thôi, không liên quan gì tới cô cả.
Không ngờ vị nguyên thủ kia vừa nghe thấy ở bên này phát hiện ra một mỏ vàng xong đã quyết định tới thăm hỏi.
Việc này khiến lãnh đạo thành phố Song Sơn rất lo lắng, vội vàng chạy tới huyện Thanh Khê, gọi hết người trong quân đội và các cán bộ của công xã Hồng Kỳ tới họp.
Tô Mạt nghe tin càng thấy khó hiểu hơn.
Các xã viên trong đại đội đều đang gieo trồng gấp, nếu tạm dừng công việc để đi hoan nghênh sẽ chậm trễ vài ngày, bỏ lỡ vụ mùa dẫn tới sản lượng lương thực suy giảm, lúc đó ai sẽ là người gánh trách nhiệm?
Lúc đầu chuyện này không có liên quan gì mấy tới Tô Mạt, cô là một người phụ nữ mang thai sắp tới ngày sinh nở, kiểu gì cũng không tới lượt cô. Nhưng ai bảo chú cô là người đứng đầu huyện, chồng lại là người đứng đầu quân đội, vì vậy chuyện này có liên quan rất lớn tới cô.
Dù chỉ ngồi trong một góc Tô Mạt cũng phải lắng tai nghe toàn bộ quá trình.
Các lãnh đạo chia thành hai phe, một phe muốn làm theo tiêu chuẩn của những thành phố khác. Phe còn lại thì muốn làm theo một cách riêng, điều kiện của huyện bọn họ kém hơn các thành phố lớn khác, nói sao cũng không thể so sánh được.
Các lãnh đạo tranh luận một lúc lâu, cuối cùng người của thành phố Song Sơn và người trên tỉnh phái xuống giúp đỡ đã cùng lúc đưa ra quyết định, đó là không làm theo tiêu chuẩn của những thành phố khác. Họ phải làm tốt nhất dựa trên điều kiện sẵn có.
Không thể làm mất danh dự của thành phố Song Sơn! Cũng không được làm mất mắt quốc gia được!
Sau khi họp xong, những công việc hàng đầu đều được sắp xếp xong.
Trước tiên phải sửa lại đường đi tới mỏ vàng cho bằng phẳng, rải đá vụn cố gắng khiến mặt đường trông sạch sẽ một chút. Đương nhiên sức lao động sẽ tới từ các công xã ở huyện Thanh Khê điều tới. Đã thế còn là nhiệm vụ lao động không được tính công.
Lúc đầu Tô Mạt tưởng làm chậm trễ gieo trồng vụ xuân thì mọi người sẽ không muốn làm. Không ngờ ai cũng rất nhiệt tình, dù không được tính công cũng có rất nhiều người đăng ký. Các đội đội đã sàng lọc lại, sau đó đưa một vài thanh niên nhanh nhẹn cao lớn khỏe mạnh tới. Những người không được chọn còn tỏ ra tiếc nuối.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Tô Mạt, vì thế cô đã lén hỏi Lý Nguyệt Nga: "Mẹ ơi, tại sao mọi người lại tích cực thế? Không ai cảm thấy làm việc này sẽ làm ảnh hưởng tới cày bừa vụ xuân ạ?"
Lý Nguyệt Nga phì cười: "Chao ôi, lương thực năm nào cũng trồng, nhưng tiếp đón khách nước ngoài thì đây là lần đầu tiên. Đó là chuyện vô cùng vinh dự, chứng tỏ nơi này của chúng ta rất tốt nên mới khiến khách nước ngoài muốn tới đây."
"Sau này có ra ngoài cũng khoe được từng có khách nước ngoài tới chỗ chúng ta, chúng ta còn từng được phục vụ khách nước ngoài nữa, vừa nghe đã thấy hãnh diện rồi."
"Khi có khách nước ngoài tới, chúng ta phải chiêu đãi người ta thật tốt, để người ta biết đất nước chúng ta bây giờ đã khác, không còn để mặc cho người ta bắt nạt nước. Giờ nhân dân chúng ta đã là chủ nhà."
Tô Mạt nghe bà ấy nói xong mới hiểu được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-191.html.]
Quan điểm của cô vẫn dừng lại ở đời sau, khi đó đất nước đã hùng mạnh, địa vị quốc tế đã cao không cần phải phô bày bản thân nữa. Còn bây giờ, nhân dân khổ cực quá lâu, hiện tại cuộc sống đã tốt hơn ngày xưa rất nhiều, ít nhất họ chỉ cần cố gắng là có thể gặt hái được.
Tình cảm của nhân dân cần một cánh cửa để phô bày ra ngoài.
Các công xã điều động tới mấy nghìn thanh niên, khí thế sục sôi, trong làm suốt hai ngày đêm đã rải xong đá vụn lên mặt đường.
Các đội ngũ xếp hàng chào mừng khua chiêng gõ mõ huấn luyện. Các trường tiểu học trung học cả huyện tạm dừng học tập tạo thành đội ngũ học sinh, các công xưởng cũng phái đại diện cho công nhân, các đại đội chọn ra đại diện cho nông dân. Còn có cả đội ngũ thanh niên trí thức, ngay cả bộ đội cũng cử một nhóm người tới.
Mọi người tất bật chuẩn bị, tới ngày thứ ba mới nghênh đón đội ngũ viếng thăm xuất hiện.
Có mười mấy chiếc xe hơi đi thành đoàn, bên cạnh đoàn xe là mấy chục người của đội bảo vệ lái xe gắn máy, nhìn đội ngũ rất lớn.
Người không có trong đội ngũ chào đón không được phép tới gần quốc lộ. Các xã viên chỉ được phép đứng nhìn từ xa nhưng vẫn rất xúc động, thậm chí còn có vài người của thế hệ trước rơm rớm nước mắt.
Tô Mạt là người dân duy nhất phát hiện ra mỏ càng nên được chọn đi làm người tặng hoa cho nguyên thủ. Từ sáng sớm cô đã bị Lục Trường Chinh đưa tới khu khai thác mỏ vàng.
Lục Trường Chinh xót vợ bụng bầu phải bôn ba khắp nơi, nhưng là một người quân nhân, anh không thể nói không được. Bởi vì cấp trên đã ra lệnh cho anh dốc toàn lực phối hợp với đơn vị địa phương hoàn thành lần tiếp đón này.
May mà quá trình viếng thăm diễn ra rất thuận lợi, không xảy ra chuyện nhầm lẫn gì. Tô Mạt đã tặng hoa xong đã đi sang một bên chờ. Vị nguyên thủ nọ đi thăm khu vực khai thác một lúc đã quay về, tổng cộng chưa tới hai tiếng đã xong.
Tới khi tiễn người ra khỏi huyện Thanh Khê xong, các cán bộ mới được thở phào nhẹ nhõm.
Do Canh Trường Thanh còn chuyện phải trao đổi với Lục Trường Chinh nên sau khi đưa nguyên thủ rời đi, hai người đã quay lại đại đội của thôn Lục Gia.
Sau khi trao đổi xong, lúc ăn cơm họ lại bàn bạc về dụng ý của cấp trên khi để người ta tới thăm mỏ vàng. Tô Mạt cũng ngồi cạnh nghe lén một chút.
Nghe họ nói chuyện, Tô Mạt xen miệng nói: "Cháu cũng thấy rất lạ, mọi người nói xem, tại sao vị nguyên thủ này không mang lại nguồn đầu tư nào cho chúng ta hay là giới thiệu kỹ thuật nào đó, thế mà lãnh đạo lại cho người này đi thăm thú khắp nơi, làm hao tài tốn của là có ý gì?"
Từ xưa tới nay, các nước qua lại với nhau đa phần đều vì lợi ích. Thực sự cô không nhìn ra được người này sẽ mang lại lợi ích gì cho đất nước của mình.
Canh Trường Thanh mỉm cười, nói: "Sao cháu biết ông ta không mang tới đầu tư cho chúng ta?"
"Một người tới nước ta để lánh nạn thì có thể mang lại lợi ích gì chứ." Tô Mạt nói.
Cô đọc sách lịch sử, tới cuối cùng ông ta cũng không mang lại lợi ích gì cho quốc gia, trái lại quốc gia còn phải bỏ ra rất nhiều cho ông ta.
Canh Trường Thanh rất ngạc nhiên: "Sao cháu lại biết ông ta tới đây để lánh nạn?"
Tô Mạt giật mình, suýt nữa thì lỡ miệng, vội chữa cháy: "Cháu đọc trên báo, thấy ông ta đi thăm viếng thăm khắp nơi, làm gì có nguyên thủ quốc gia nào lại rảnh rỗi như thế chứ. Ngày nào cũng ở một quốc gia khác, chắc chắn quốc gia ông ta có vấn đề gì thì mới phải chạy tới nước khác như thế."
Canh Trường Thanh ngạc nhiên nhìn Tô Mạt, không ngờ con nhóc này lại nhạy cảm với chính trị tới vậy, vì thế đã giải thích với cô.
"Địa vị ở quốc tế của nước ta hơi khó xử, hiện tại lại có xích mích với nhà nước Xô Viết nên có ít quốc gia dám thiết lập quan hệ ngoại giao với nước ta ở quốc tế. Vì vậy bây giờ chúng ta mới phải phơi bày thái độ hòa nhã với nước láng giềng, bày tỏ thái độ tôn trọng với đồng minh."
"Tuy rằng việc này không mang lại lợi ích kinh tế gì, nhưng lại mang tới hiệu quả về chính trị, có lợi cho việc thúc đẩy quan hệ ngoại giao giữa nước ta và nước khác."
Thật ra người này cũng do nhà nước Xô Viết nhét vào, nhưng quan hệ ngoại giao ấy mà, không phải cứ nói hai ba câu là giải thích được.