Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 192

Ba người nói về chuyện này một lát, sau đó Canh Trường Thanh mới đổi chủ đề: "Bên trên đã bắt đầu sắp đặt rồi, chẳng bao lâu nữa đâu, cùng lắm là nửa năm."

"Thật sao?" Tô Mạt rất kích động.

Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung thực sự không giỏi làm riêng, sau khi gieo trồng vụ xuân xong, hai ông bà đã gầy hơn rất nhiều. Mà trong khi đó cứ hai ba ngày cô lại mang thịt, thực phẩm dinh dưỡng qua liên tục nữa.

Chẳng trách ở trong sách gốc, khi hai người biết con gái mình đã c.h.ế.t thì không gắng gượng tới hai năm đã đi.

Bây giờ cô nhìn họ như vậy vừa lo lại vừa đau lòng.

"Ừ, bên trên đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, mấy tháng tới sẽ điều họ tới trung ương." Canh Trường Thanh nói.

"Muốn khiến người ta chết, phải làm người ta điên cuồng trước, ngồi càng cao thì ngã càng đau."

Tô Mạt gật đầu đồng ý.

"Cháu nhắc anh Khiêm và chị dâu cố nhịn thêm một thời gian, chỉ vài tháng nữa là qua thôi."

Lục Trường Chinh nghe hai chú cháu nói chuyện, trong đầu lại nghĩ. Nếu cha và mẹ vợ an toàn trở về thành phố, có lẽ anh sẽ không phải nghĩ cách để được điều về đơn vị cũ nữa?

Không phải làm trong bộ phận hậu cần không tốt, nhưng nếu có cơ hội anh vẫn thích bộ đội tác chiến hơn.

Tuy nhiên vợ anh đã có công ăn việc làm ở đây, nếu bị điều gì, không biết vợ có bằng lòng đi theo quân không.

Nửa đêm lúc ngủ, Lục Trường Chinh đã nói suy nghĩ của mình ra cho Tô Mạt nghe.

Anh tôn trọng ý kiến của vợ, nếu vợ không muốn anh sẽ ở lại đây công tác thêm vài năm. Tại vì sau khi sinh hai đứa bé xong, vợ anh sẽ rất mệt mỏi. Chờ công việc ở khu khai thác mỏ ổn định, cứ một tuần anh có thể về nhà được hai ba chuyến.

Tô Mạt nghĩ ngợi một lúc, nói: "Mục đích ban đầu em làm công việc này là muốn dựa vào nó để làm quen vài đại lão, chờ tới khi nhà họ Tô gặp nạn có thể nhờ sự giúp đỡ của người ta."

"Nếu giải quyết được chuyện này thì công việc của em không nhất định phải có."

"Nhưng em mong là mình được điều đi, chứ không phải theo quân. Nếu anh được điều động, em mong là anh có thể nói chuyện với bên đó, để em cũng sắp xếp chuyện của mình."

Tô Mạt biết tính cách của bản thân, lăn lộn trong chốn quan trường không phải lựa chọn tốt dành cho cô, cô vẫn thích làm lụng kiếm tiền hơn.

Nếu cha mẹ có thể bình yên quay về thành phố, vậy thì cô sẽ tạm tiếp tục công tác để chờ thi lên đại học, sau đó cô sẽ từ chức, vừa học vừa kinh doanh.

Nhưng Lục Trường Chinh muốn được điều động ra khỏi bộ phận hậu cần sợ rằng không hề dễ dàng, phải lập công mới được.

Bỗng dưng Tô Mạt nhớ ra hình như rất lâu trước kia, có một chị gái ở trường quân đội đã cầm theo một đống sách lại chạy tới tìm cô đổi lương thực. Lúc đó cô còn lật sách xem thử, toàn là mấy cuốn sách chuyên ngành liên quan tới hệ thống vũ khí, toàn nói về lịch sử phát triển của súng, đạn dược và pháo binh.

Những cuốn sách đó ở thời tận thế chỉ là những cuốn sách lịch sử, nhưng bây giờ nó chính là báu vật.

Tô Mạt vội đắm chìm vào không gian để tìm đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-192.html.]

Đột nhiên thấy Tô Mạt im lặng, Lục Trường Chinh đoán vợ không muốn nên định nói sẽ ở lại thêm vài năm. Sau đó anh lại thấy cô đột nhiên lấy ở đâu ra vài cuốn sách.

"Anh đọc mấy cái này đi." Tô Mạt đưa sách cho Lục Trường Chinh.

Lục Trường Chinh cầm sách lên đọc vài trang, suýt nữa thì nhảy bật lên. Ánh mắt khi nhìn về phía cô tràn ngập vui vẻ, kích động, cảm kích, nóng bỏng như lửa.

Với một người thích nghịch s.ú.n.g ống như anh, những kiến thức liên quan tới thiết kế s.ú.n.g ống chắc chắn rất được lòng anh.

Khi anh nói đùa với Canh Trường Thanh, còn từng nói rằng vợ mình là con cưng của trời. Bây giờ anh cảm thấy mình chính là đứa con cưng thứ hai của trời, không thì tại sao anh lại có thể cưới được một cô vợ tốt như thế chứ?

"Vợ ơi, cảm ơn em." Một người đàn ông như Lục Trường Chinh cũng phải rơm rớm nước mắt.

Là một quân nhân, anh cảm nhận rõ ràng quyết tâm cấp thiết muốn trở nên cường thịnh của tổ quốc hơn những người khác. Nhưng lại bất lực khi những quốc gia lớn khác đang phong tỏa đất nước, khiến đất nước không thể tiếp xúc với nhất nhiều kỹ thuật tiên tiến, chỉ còn cách tự mình mò mẫm từng bước một.

Ngay cả vũ khí đang sử dụng bây giờ đa phần đều lấy từ bên ngoài, rất ít loại được tự chủ nghiên cứu. Nếu anh có thể học tập những kiến thức này, cải thiện được tình trạng vũ khí trong nước bị người khác nắm quyền thì thật tốt.

Hiện giờ trong đầu Lục Trường Chinh không hề có suy nghĩ mình có lập công được hay không, mà anh chỉ nghĩ, nếu có thể chế tạo ra những vũ khí tân tiến như này, các chiến hữu ở tiền tuyến sẽ không phải hy quá nhiều nữa.

Trước kia Lục Trường Chinh luôn đứng ở tiền tuyến, thường xuyên đối diện với những vũ khí tân tiến hơn họ gấp mấy lần của phe địch, có đôi lúc anh cảm thấy rất khó chịu.

"Vợ ơi, để anh sang phòng khác đọc nhé?" Lục Trường Chinh như vừa nhặt được bảo bối, chỉ hận không thể tiêu hóa hết tất cả những kiến thức này trong một đêm.

Tô Mạt thấy bộ dạng này của anh thì xua tay, nói: "Mau đi đi."

Mấy thứ liên quan tới vũ khí như này không thích hợp khi dùng thân phận của cô, không thì cô không thể giải thích được rõ ràng chuyện tại sao một người chưa từng tiếp xúc với s.ú.n.g ống như cô lại đột nhiên hiểu về nó như vậy.

Còn Lục Trường Chinh thì khác, anh vẫn luôn đứng ở tiền tuyến, sử dụng được đủ loại vũ khí từ hạng nặng tới nhẹ. Những ý kiến về thiết kế cải tiến do anh đưa ra đều được cân nhắc kỹ càng từ trước.

Lúc đó cô lựa chọn nông nghiệp, trừ việc có dị năng ra thì còn một nguyên nhân khác là nông nghiệp dễ giải thích. Lúc đi học cũng chọn nông nghiệp, có thể nói từ xưa cô đã cảm thấy hứng thú với ngành này rồi.

Hiện giờ cô đã coi thế giới này như một thế giới song song, cô rất vui vẻ khi làm chuyện gì đó có thể giúp tổ quốc mình tốt lên.

...

Công việc tháng 5 của các đại đội chủ yếu là gieo giống. Sau khi trồng xong cây lương thực chủ yếu là lúa nước và lúa mì sẽ tới trồng mấy loại cây trên đất nương như bắp, đậu nành, đậu phộng. Cuối cùng là làm tốt công tác quản lý đồng ruộng trong lúc chờ mọc mầm.

Ngoài nghề tay trái của đại đội thôn Lục Gia, năm nay đã có thêm một đội người già trồng rau do Lục Bá Minh lãnh đạo.

Rau được trồng ra chủ yếu cung cấp cho bộ đội, chuyện này đã báo lên trên và được cho phép.

Tuy rằng quân đội cũng tự khai hoang trồng rau, nhưng dù sao trong quân cũng đông người, vẫn phải mua thêm ở bên ngoài. Đại đội thôn Lục Gia ở gần, mua rau ở đây rất tươi nữa.

Khi mấy người Lục Bá Minh đang gieo trồng rau, Tô Mạt cũng chạy tới xem. Cô còn lén dùng dị năng để săn sóc hạt giống, giúp rau của họ mọc lên tốt hơn.

Chu kỳ trồng trọt ngắn nên bây giờ đã lớn hơn rất nhiều, có lẽ khoảng nửa tháng nữa là bán ra được.

Đội người già trồng rau rất vui vẻ, được kiếm tiền cống hiến cho đại đội khiến bọn họ cảm thấy hình như mình rất hữu dụng.

Bình Luận (0)
Comment