Trồng trọt xong, đại đội cho mọi người nghỉ ngơi một ngày, cả tháng nay trồng trọt để kịp thời vụ, mọi người cũng vô cùng mệt mỏi.
Mãi mới có ngày nghỉ ngơi, lại là một ngày nắng đẹp, những người phụ nữ trong thôn cũng bắt đầu bận rộn, tháo chăn bông đắp trong mùa đông ra, giặt giũ rồi phơi phóng.
Đúng lúc hôm nay cũng là cuối tuần, Tô Mạt tản bộ đến nhà họ Lục.
Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt tới thì hỏi: "Tiểu Mạt, con đã tháo chăn ra giặt chưa?" Bụng cô đang lớn như thế, nếu như chưa làm thì để bà ấy qua giúp đỡ.
"Con đã tháo ra giặt rồi." Tô Mạt nói, lần trước, lúc Lục Trường Chinh được nghỉ cô đã bảo anh tháo ra giặt giũ, cũng nhân lúc không có ai phơi phóng khô ráo hết rồi.
"Thế đã hồ chưa?"
"Dạ?" Tô Mạt không hiểu.
"Sau khi giặt chăn thì phải hồ. Như thế thì chăn mới vuông vức, nhẵn mịn, mặt chăn cũng chắc chắn, lại có thể chịu được bẩn, không dễ bị tối màu, còn dễ giặt giũ, sẽ không bị giặt hỏng."
"Còn có cách làm như vậy sao ạ? Con chưa từng hồ chăn ạ." Đừng nói là nhìn, Tô Mạt còn chưa từng nghe qua nữa là, nên vô cùng tò mò.
"Lát nữa mẹ sẽ hồ chăn, con nhìn đi, nếu như cảm thấy ổn thì lát nữa mẹ cũng sẽ giúp con làm." Lý Nguyệt Nga nghe xong đã chắc chắn Tô Mạt chưa từng nhìn thấy bao giờ, hình như ở thành phố lớn rất ít khi hồ chăn.
Quần áo và chăn sau khi hồ xong, thì mặc và sử dụng được rất lâu, không dễ hỏng.
"Được ạ." Tô Mạt gật đầu, ngồi bên cạnh tán dóc cùng Lý Nguyệt Nga.
Chờ đến khi chăn đã gần khô, Lý Nguyệt Nga bèn bắt đầu công việc.
Trước tiên là nấu một nồi nước nóng, sau đó bỏ tinh bột vào trong nồi nước nóng nấu thành hồ dán, nấu xong thì múc ra chậu.
Hồ này cũng không quá đặc, Tô Mạt thấy cũng chỉ đặc hơn bánh canh một chút thôi.
Thu dọn rồi trải chăn trên giường đất xong, Lý Nguyệt Nga trét hồ dán lên, cuộn chăn lên quét từng chút một, cho đến khi quét hết toàn bộ cái chăn, hồ xong còn phải không ngừng đập đập, để hồ ngấm vào trong vải chăn.
Sau đó lại mang ra ngoài phơi khô, chờ đến khi chăn khô ráo, Lý Nguyệt Nga lại bảo Lưu Ngọc Chi tới giúp một tay, hai người mỗi người một bên chăn, kéo thật mạnh để chăn phẳng ra.
Chờ đến khi kéo xong, Tô Mạt ra nhìn thì thấy đúng là rất vuông vức, không khác với sử dụng bàn là ở thời sau là bao, sờ vào còn thấy lành lạnh, đúng là rất nhẵn mịn.
Tô Mạt cũng coi như là có thêm hiểu biết, trước đây đọc trong tiểu thuyết cổ đại, luôn nói đến việc hồ quần áo, cô còn nghĩ giặt quần áo thì giặt thôi, sao còn phải giặt và hồ quần áo nữa, thì ra, đây chính là "hồ".
"Thế nào? Con có cần mẹ giúp hồ chăn không?" Lý Nguyệt Nga hỏi.
"Em dâu ba, hãy hồ chăn đi, chờ đến khi em sinh em bé, chăn sẽ bị bẩn nhanh lắm, hồ xong lúc giặt cũng dễ dàng hơn." Lưu Ngọc Chi cười nói.
Tháng trước Lục Hành Quân thi đỗ vào vị trí tín dụng, được nhận lương, đối với nhà cô ấy mà nói, đó chính là chủ gia đình tạo ra nguồn thu chính. Càng có nhiều người gửi tiền trong ngân hàng thì tiền thưởng cuối năm của chồng cô ấy lại càng cao.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, quan hệ nhà anh cả và nhà anh hai cũng đã dịu đi không ít. Lục Vệ Quốc vì ủng hộ anh cả mình còn gửi tiết kiệm 100 tệ.
Tô Mạt cũng gửi 500 tệ, coi như ủng hộ công việc của anh cả. Đến sau này phải rời đi thì rút hết ra là được.
Tô Mạt cũng cảm thấy rất mới mẻ, thấy hồ thử một chút cũng được, đến lúc đắp mà thấy không quen thì giặt là được.
"Vậy thì mẹ vất vả rồi."
"Không vất vả gì hết." Lý Nguyệt Nga vui vẻ đến giúp Tô Mạt.
Đang nấu hồ dán, Lục Trường Chinh đã trở về, thấy mẹ mình đang nấu hồ, đang định hỏi bà ấy muốn làm gì, nghe nói sắp hồ chăn thì vội vàng phản đối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-193.html.]
"Vợ à, đừng hồ, hồ xong chăn cứng lắm, đắp lên cứ lành lạnh, hơn nữa còn không đắp kín được."
Mùa hè còn ổn, chứ mùa đông thì thật sự chỗ nào cũng lọt gió vào được, mãi cái chăn mới mềm đi thì đã đến mùa hè, là lúc nên giặt giũ rồi.
Lý Nguyệt Nga giận dỗi giơ cái muôi lên định gõ vào đầu Lục Trường Chinh: "Chăn sau khi hồ xong thì có thể chịu được bẩn, dùng lâu, nếu không cứ hai ba hôm lại phải giặt, không phải là sẽ giặt hỏng chăn luôn à."
Cái đồ phá của, bây giờ phiếu vải đang thiếu thốn lắm đấy.
"Hỏng thì may lại là được, mẹ hồ chăn xong, mùa hè đắp không thoáng khí, mùa đông đắp thì không kín toàn lọt gió vào thôi." Lục Trường Chinh vẫn kiên quyết không đồng ý hồ chăn.
Vợ anh chưa từng thấy, có thể cho là hồ chăn cũng không tồi, thật ra đắp không thoải mái tí nào. Trước đây cuộc sống khổ sở không còn cách nào mới làm vậy, giờ điều kiện nhà anh không đến nỗi một cái chăn hỏng mà không đổi được cái khác.
Cuối cùng, cũng không hồ được chăn, bèn bỏ thêm chút đường vào trong nước hồ, để Lý Nguyệt Nga mang về cho mấy đứa trẻ ăn.
...
Nháy mắt đã đến tháng sáu.
Tháng sáu chủ yếu là làm ruộng, mạ non cũng thi nhau đ.â.m chồi, nước cạn thì dẫn nước vào ruộng tưới tiêu, chiếu nắng vừa phải thích hợp, còn phải xới đất bón phân nhổ cỏ các kiểu để trồng các cây trồng như lúa mạch, ngô, đậu nành... trên ruộng cạn, sau đó chính là bắt sâu trừ cỏ.
Chuyện này đối với nông dân mà nói thì coi như là thời kì rảnh rỗi sau mùa vụ, hơn nữa lúc này trời tối muộn, mỗi ngày sau khi tan làm, có rất nhiều người lên núi.
Phần lớn mọi người đi hái rau củ dại, như là ngải cứu trắng, nụ rồng gai các loại, đều là những món ăn quen thuộc trên bàn cơm của mọi người vào tháng năm tháng sáu.
Phần còn lại thì muốn thử vận may, nói không chừng có thể nhặt được kim loại hay đá quý gì đó. Từ khi chuyện ở đây có mỏ vàng được công bố, thường có người lên núi đi tìm, mà còn có người kiếm được thật, bán được không ít tiền.
Canh Trường Thanh sinh vào tháng sáu, hôm nay sinh nhật, nhận được cuộc điện thoại của Tô Đình Đức.
Trước tiên hai anh em trao đổi tin tức với nhau bằng ngôn ngữ bí mật, sau đó Tô Đình Đức thay đổi đề tài: "Trường Thanh, em cũng đã ba mươi mốt rồi, cũng nên cân nhắc đến vấn đề cá nhân rồi đấy."
Người em này của ông ấy cái gì cũng tốt, chỉ có cái không muốn lập gia đình, ông ấy cũng nghi ngờ, có phải thời còn trẻ anh ta đã chịu phải tổn thương gì hay không.
Từ khi anh ta hai mươi lăm tuổi, năm nào ông ấy cũng nói đến chuyện này, nhưng không năm nào có kết quả.
Trước đây lúc ở Thượng Hải, ông ấy còn có thể dựa vào mối quan hệ mà giới thiệu, nhưng giờ anh ta ở phía Bắc, ông ấy không có quan hệ ở đây, có muốn cũng chẳng làm được gì.
Canh Trường Thanh căng da đầu, lại đến thời gian thúc giục của từng năm rồi đây.
"Anh à, chuyện hiện tại còn chưa giải quyết xong, tạm thời em chưa nghĩ đến vấn đề cá nhân.”
"Chuyện này đâu có liên quan gì đến chuyện em kết hôn, em không còn nhỏ nữa đâu, thật đó, có đối tượng phù hợp thì hãy suy nghĩ đến chuyện này đi." Bọn họ cách nhau quá xa, chứ không thì ở bệnh viện Phó Mạn Hoa cũng có mấy người không tồi.
Canh Trường Thanh toát mồ hôi lạnh, mãi mới có thể đối phó xong với Tô Đình Đức, vừa mới cúp điện thoại, cấp trên lại gọi điện tới.
Mục đích cũng giống hệt với Tô Đình Đức, cũng là thúc giục chuyện kết hôn. Hơn nữa cấp trên không chỉ thúc giục mà còn nhờ người lựa người, ra lệnh cưỡng chế ép anh ta mấy hôm nữa phải đi gặp mặt.
Sau khi cúp điện thoại, Canh Trường Thanh cười khổ không thôi.
Thật sự là anh ta không có ý định lập gia đình, nhưng cũng không tiện từ chối lòng tốt của cấp trên.
Hi vọng đối phương là một đồng chí tỉnh táo, thông minh, đến lúc đó nói chuyện rõ ràng với người ta là được rồi. Trước đây lúc ở Thượng Hải, anh ta đã bị dọa sợ c.h.ế.t khiếp.
Lúc đó Tô Đình Đức có nhờ người giới thiệu cho anh ta vài người, có một người anh ta đã nói rất rõ ràng rồi, tạm thời chưa suy nghĩ đến chuyện lập gia đình, không có ý định kết hôn, nhưng đối phương cứ quấn lấy anh ta một thời gian dài, thường tới gặp gỡ, thật sự anh ta phiền không chịu nổi.
May mà sau này anh ta được điều tới đây, nếu không thì không biết còn bị quấn lấy bao lâu nữa.