Tô Đình Đức cúp điện xong, suy nghĩ một lúc lại gọi điện thoại đến đại đội nhà họ Lục, xem xem Tô Mạt có ở đó hay không.
Đúng lúc Lục Thanh An nghe điện thoại, biết hôm nay Tô Mạt ở đại đội, hai người nói chuyện với nhau xong, thì bảo Tô Đình Đức hai mươi phút sau hãy gọi điện lại, sau đó vội vàng thông báo trên loa bảo Tô Mạt tới đại đội nghe điện thoại.
Đến khi Tô Mạt nghe điện thoại, mới biết hôm nay là sinh nhật Canh Trường Thanh, nghe tới đoạn Tô Đình Đức hỏi cô xem xem có người nào phù hợp hay không, giới thiệu cho Canh Trường Thanh, Tô Mạt cũng thật sự hết cách.
Xung quanh cô, thật sự không có ai hết á.
Những người ở viện thanh niên trí thức cô lại không quen lắm, không biết tính cách như thế nào, chỉ quen biết duy nhất một người chính là Mã Tiểu Quyên, nhưng Mã Tiểu Quyên cùng tuổi với cô, cách biệt tuổi tác khá lớn với Canh Trường Thanh.
Thời đại này khác với sau này, cách biệt mười mấy tuổi không vấn đề gì, nhưng lúc này, cách biệt trên năm tuổi, không ít người sẽ cảm thấy chênh lệch tuổi tác quá lớn.
Lại càng không cần nói đến công xã, trong những người đó, có một người là Tống Quang Huy chưa lập gia đình, người này còn thân thuộc với cô hơn cả Canh Trường Thanh, nếu như có người, e là đã sớm giới thiệu rồi.
Đúng lúc Tô Mạt đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, tai nghe vang lên giọng nói của Phó Mạn Hoa: "Tiểu Mạt, cháu không cần phải lo chuyện này, làm gì có chuyện con cháu lại phải đi lo chuyện giới thiệu đối tượng cho bậc cha chú, bác của cháu đúng thật là sốt ruột tới nỗi loạn lên rồi."
Phó Mạn Hoa vừa nói vừa lườm Tô Đình Đức, cũng không xem xem người ta đang ở chỗ nào, bên cạnh Tiểu Mạt có thể có người phù hợp nào hay sao.
Đến lúc đó lại giới thiệu phải một người giống như ở Thượng Hải, cứ quấn lấy người ta không buông, làm cho người ta không thể sống yên ổn.
Sau đó Phó Mạn Hoa đổi đề tài hỏi: "Tiểu Mạt, bình thường mang thai đôi sẽ sinh sớm, chậm nhất trung tuần tháng sau, lúc nào cũng phải để ý đấy nhé."
Ngày dự sinh của Tô Mạt là đầu tháng tám, nhưng mang thai đôi thường rất ít khi đủ tháng, rất nhiều trường hợp sẽ sinh sớm trước nửa tháng hoặc một tháng.
"Đầu tháng sau anh hai cháu sẽ qua đó, đến lúc đó thằng bé sẽ ở bên cạnh cháu, cháu đừng sợ."
"Bác à, đường đi xa lắm, bảo anh hai đứng tới." Cả đi cả về cũng phải mất hai mười ngày, quá khổ sở.
"Không sao, nó may mắn lắm, mua được vé máy bay." Phó Mạn Hoa nói.
Bay từ Quảng Châu tới thủ đô, chỉ cần mấy tiếng thôi là đến nơi rồi, đến lúc đó lại đi tàu hòa từ thủ đô tới, ít nhất có thể tiết kiệm được một nửa thời gian đi đường.
Giá vé đắt chút thì có sao, chút tiền đó nhà bọn họ vẫn có thể bỏ ra được.
Năm 1978, giá vé máy bay từ Bắc Kinh đến Quảng Châu là tám mốt tệ.
Con bé sinh con, nhà mẹ đẻ sao lại không có ai ở bên được?
Bà ấy đã thấy nhiều ở bệnh viện, bình thường nhìn thì rất tình cảm, nhưng đến thời điểm quan trọng lựa chọn giữ con bỏ mẹ cũng rất nhiều.
Tiểu Mạt nhỏ người, lần đầu tiên mang thai đã là thai đôi, có lẽ sẽ không dễ sinh, cho nên vẫn nên có người nhà mình ở đó thì tốt hơn, ban đầu bà ấy định tự đi, nhưng thật sự không thể xin nghỉ phép được.
Mặc dù thằng hai bình thường không đáng tin lắm, nhưng lúc quan trọng vẫn có thể trông cậy được.
Phó Mạn Hoa dặn dò Tô Mạt thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Sau đó nói với Tô Đình Đức: "Anh đừng có mất công giới thiệu người cho Trường Thanh nữa, lần trước em tới đó, nói chuyện với nó, có lẽ trong lòng nó đã có người mình thích rồi."
Bà ấy làm chị dâu cả, đương nhiên bà ấy cũng quan tâm đến chuyện của Canh Trường Thanh, nhưng lần trước sau khi nói chuyện với anh ta xong, bà ấy cảm thấy không cần phải ép anh ta nữa.
Một người trong lòng đã có người khác, cho dù miễn cưỡng kết hôn cùng người khác, có lẽ cũng sẽ không hạnh phúc, không bằng để cho anh ta tự do thoải mái như giờ đi.
Tô Đình Đức ngạc nhiên: "Ai thế?"
Trường Thanh có vẻ ngoài nho nhã anh tuấn, lại rất giỏi giang, lúc đi học, có không ít bạn học nữ yêu mến anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-194.html.]
"Sao em biết được, có lẽ là bạn học của em ấy." Thật ra bà ấy đã có phán đoán trong lòng rồi, chỉ là khó mà nói ra được.
Tô Đình Đức vỗ đùi: "Sao lại không theo đuổi người ta? Thằng nhóc này, đàn ông thì phải chủ động chứ."
Bạn học hả, ở cái tuổi này chắc chắn người ta đã có con rồi, thật đáng tiếc mà.
...
Tô Mạt nghe điện thoại xong, suy nghĩ một lúc, gọi một cuộc điện thoại cho bên bộ đội, bảo tối nay Lục Trường Chinh hãy về một chuyến, rồi lại gọi điện thoại cho Canh Trường Thanh, bảo tối nay anh ta hãy đến ăn cơm.
Cô suy nghĩ, chú Canh đã mất rất nhiều công sức vì chuyện của gia đình cô, hôm nay là sinh nhật của người ta, dù sao cùng phải chúc mừng mới được.
Nộp tiền điện thoại xong, Tô Mạt vội vàng về nhà nấu nướng.
Giá tiền gọi điện vào trong thành phố rất rẻ, bốn xu một lần.
Tô Mạt vốn định làm bánh gato, nhưng dường như hiện tại, đến sinh nhật người ta hay ăn mì Trường Thọ, thế là nghĩ chờ mọi người đến thì nấu một bát mì là được rồi.
Cô lấy ra một miếng thịt lợn rừng, băm nhỏ ra rồi trộn thành một chậu to gồm thịt băm và nấm, bỏ đầy ắp bốn bình đào vàng đóng hộp, cái này coi như là quà sinh nhật tặng cho chú Canh.
Trước đây cô đã nhận ra, hình như Canh Trường Thanh cũng rất thích ăn hạt dẻ, thế là lấy không ít hạt dẻ từ trong không gian ra, nấu chín rồi đập bể, thêm chút sữa bột và đường rồi thêm ít nước, giã cho thật mịn.
Sau đó lại bỏ vào trong nồi, thêm chút dầu, để thật nhỏ lửa rồi bắt đầu sao, sao đến lúc nào không dính xẻng, có thể vo thành một cục thì xong rồi.
Sau đó cô lại chia thành từng nắm nhỏ, lấy khuôn làm bánh Trung Thu ra để nặn thành hình hoa, bánh hạt dẻ vừa đẹp mắt mà ngon miệng đã ra lò.
Chờ đến khi bánh hạt dẻ nguội rồi, Tô Mạt lại bỏ chúng vào trong một chiếc hộp, chuyện tốt thành đôi mà, cũng là quà sinh nhật để tặng chú Canh.
Nói đến thịt, tối qua Tô Mạt kho không ít, tối nay thái ra để lên đĩa là được, sau đó lại đến chỗ đại đội mua một con gà mái không còn đẻ trứng được nữa, g.i.ế.c thịt rồi hầm với nấm, làm nước dùng để ăn với mì.
Chạng vạng tối, Lục Trường Chinh trở về, thấy Tô Mạt nấu nhiều đồ như thế, trong lòng cũng cảm thấy có chút tủi thân.
"Vợ à, lúc sinh nhật anh, em cũng làm bánh hạt dẻ cho anh đi." Bánh hạt dẻ này nhìn đẹp mắt, lại ngon như thế, vừa nhìn đã biết cô đã tốn rất nhiều tâm tư.
"Được thôi, hôm nào sinh nhật anh." Tô Mạt hỏi, thời đại này cũng chưa có chứng minh thư, cô vẫn chưa biết sinh nhật của Lục Trường Chinh là hôm nào.
"Ngày một tháng mười." Lục Trường Chinh nói.
Tô Mạt cười như không cười liếc qua Lục Trường Chinh.
Đây không phải là ngày đám cưới của bọn họ hay sao, chẳng trách Lục Trường Chinh cứ muốn tổ chức vào hôm đó, còn nói là ngày quốc khánh đáng để ăn mừng gì đó, thì ra là anh có ý đồ.
"Được rồi, đến lúc đó không chỉ làm bánh hạt dẻ mà còn làm cả bánh gato cho anh nữa."
Lục Trường Chinh nghe xong thì thấy dễ chịu, trong lòng vợ, anh vẫn khá quan trọng ha.
Không bao lâu sau, Canh Trường Thanh cũng tới, Tô Mạt vội vàng bỏ sợi mì Trường Thọ đã được làm xong vào, còn trần thêm hai quả trứng vàng óng ánh.
Ăn xong bát mì Trường Thọ, trong lòng Canh Trường Thanh toàn là sự ấm áp.
Đón sinh nhật mà, đương nhiên càng nhiều người càng vui, cho nên gọi ba người già nhà họ Lục tới ăn cùng.
Canh Trường Thanh cũng thấy vui vẻ, uống không ít rượu, từ khi đến đây, anh ta đều ở một mình, nhiều lắm là thỉnh thoảng gặp Phó Minh rồi cùng nhau đi ăn một bữa cơm.
Năm nay không còn như vậy nữa, có người thân ở bên cạnh.
Đêm hôm đó, Canh Trường Thanh cũng ngủ lại ở đây. Sáng sớm ngày hôm sau, ăn bữa sáng xong, mới vui vẻ mang thịt băm trộn nấm và bánh hạt dẻ đi làm.