Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 197

Tối hôm đó, Tô Dịch Viễn xách theo hai túi lớn đồ cho trẻ con lên tàu hoả.

Đến Quảng Châu, anh ta lại vội vàng chạy ra sân bay, đến khi thật sự ngồi lên máy bay thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Hy vọng em gái sinh chậm một chút, nếu không lúc sinh không có người nhà ở bên, nhỡ có chuyện gì thì làm sao bây giờ. Tuy anh cả nói người họ Lục kia không tệ, nhưng tốt thế nào được bằng anh trai ruột thịt chứ?

Thật đúng là người tính không bằng trời tính, anh ta đã về sớm hơn dự định mấy ngày rồi, chẳng lẽ vẫn không kịp?

Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh đưa Tô Mạt và Lý Nguyệt Nga đến bệnh viện thành phố.

Bây giờ Tô Mạt là cán bộ công chức, khám bệnh không mất tiền, chỉ cần tự trả một hào tiền đăng ký là được, sau khi tạm ứng các chi phí khác, có thể nhận lại tiền tại công xã khi xuất trình hóa đơn chứng từ.

Nghĩ lúc cô mới xuyên đến, chỉ bị sốt nhẹ mà cũng mất hơn chục tệ.

Chẳng trách thời đại này ai cũng muốn có công việc, chỉ riêng việc khám bệnh không mất tiền cũng đủ hấp dẫn rồi. Như ở Thượng Hải, xưởng lớn, xưởng công có cả bệnh viện riêng, đến tiền cũng không cần ứng trước.

Bác sĩ thấy Tô Mạt còn lâu mới đến ngày dự sinh, vốn không định cho cô nhập viện, nhưng nhìn cái bụng to như vậy, lại là sinh đôi thì đành miễn cưỡng đồng ý.

Tuy nhiên bác sĩ cũng nói rõ, nếu hai ngày nữa mà không sinh thì phải xuất viện, đợi có động tĩnh gì thì đưa đến, tránh lãng phí tài nguyên quốc gia.

Tô Mạt ở lại bệnh viện, phòng ba người, bên trong còn có hai sản phụ khác đang chờ sinh.

Thời buổi này không phải cứ có tiền là được ở phòng riêng. Phòng bệnh đơn, phải là cán bộ cấp bậc cao mới được hưởng thụ.

Hôm qua Lục Trường Chinh vội vàng trở về, bên quân đội còn một số việc chưa sắp xếp ổn thoả, hôm nay phải quay lại một chuyến, thu xếp mọi việc xong xuôi mới có thể đến bệnh viện chuyên tâm chăm sóc vợ.

Sắp xếp mọi người xong, Lục Trường Chinh vội vàng quay về quân đội, giải quyết xong việc sớm ngày nào hay ngày đó.

Hai sản phụ ở chung phòng bệnh đều sắp đến ngày dự sinh, trong đó có một người đã bắt đầu kêu đau rồi, chắc là sắp sinh.

Đợi Tô Mạt thu xếp xong, người phụ nữ nằm giường bên cạnh hỏi Lý Nguyệt Nga: “Em gái, người sĩ quan vừa rồi là con trai em à?”

“Đúng đó chị.” Lý Nguyệt Nga đáp.

“Ôi, thật có phúc, con trai con dâu đều xinh đẹp, lại còn tài giỏi như vậy.” Người phụ nữ kia khen ngợi.

“Bụng con dâu em to thật đấy, chắc chắn là một thằng cu to béo.”

Lý Nguyệt Nga cười nói: “Sinh đôi đấy ạ, trai hay gái gì cũng được, miễn là con cái khỏe mạnh là được rồi. Cá nhân em thì thích con gái, giống như con dâu em này, nhìn là muốn yêu thương.”

Người phụ nữ kia vỗ tay, tò mò lại gần xem: “Ôi chao, sinh đôi à, hiếm thật đấy.”

“Đây là con đầu của con dâu em à?”

“Vâng, con đầu ạ. Còn chị thì sao?”

“Cũng là con đầu. Con gái chị đấy, chị không yên tâm, phải tự mình đến trông nom.” Người phụ nữ kia nói: “Chị sinh ba thằng con trai, mới được một đứa con gái, cưng chiều lắm.”

Nụ cười của Lý Nguyệt Nga càng thêm rạng rỡ: “Trùng hợp ghê, em cũng ba trai một gái.”

“Ôi chao, em gái, chúng ta thật có duyên.” Người phụ nữ kia nắm lấy tay Lý Nguyệt Nga, nụ cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn rất nhiều.

Hai người phụ nữ bắt đầu trò chuyện rôm rả.

“Nói thật với em gái, con rể chị cũng là quân nhân, cấp bậc chưa đủ nên vợ con không được theo quân ngũ, chỉ có thể để vợ ở nhà.”

“Lấy chồng bộ đội là vinh quang, nhưng cũng khổ sở lắm, con bé nhà chị lại cố chấp, may mà hai nhà gần nhau, chị có thể thường xuyên chăm sóc.”

“Con trai em cấp bậc gì rồi? Vợ con có được theo quân ngũ không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-197.html.]

“Thằng ba nhà em là đoàn trưởng rồi, có thể đưa vợ con đi theo. Nhưng hiện tại nó được điều động đến đây, thỉnh thoảng vẫn có thể về nhà.”

Người phụ nữ kia giơ ngón tay cái lên: “Em gái, con trai em giỏi thật đấy, trẻ như vậy mà đã là đoàn trưởng rồi.”

“Cũng nhờ nó may mắn, lấy được người vợ đảm đang.” Lý Nguyệt Nga cười nói.

“Em gái à, mẹ chồng như em, bây giờ hiếm lắm đấy.” Người phụ nữ kia nói, cùng là mẹ của sĩ quan, sao mẹ chồng bà ta lại đáng ghét như vậy chứ.

“Con dâu em ngoan ngoãn, đương nhiên phải yêu thương. Ở nhà em còn mấy đứa nữa...”

Hai người phụ nữ lại hàn huyên tâm sự, Tô Mạt và cô con gái của người phụ nữ kia ngồi trên giường bệnh nghe say sưa.

Đột nhiên cô con gái của người phụ nữ kia kêu lên một tiếng, vội vàng xuống giường.

“Mẹ, mau lấy cho con cái quần, con lại tè dầm rồi.” Vừa nói vừa đi ra ngoài, chuẩn bị thay quần áo.

Hai tháng nay, không biết tại sao, chỉ cần cô ta hắt hơi hoặc cử động mạnh một chút là lại bị són tiểu, khiến một cô gái trẻ như cô ta cứ tè dầm như trẻ con, thật sự ngại c.h.ế.t đi được.

Thím kia vừa nhìn qua, thấy quần con gái ướt một mảng lớn, hơn nữa còn có xu hướng ướt xuống dưới thì vội vàng kéo cô ta lại: “Ôi chao, con bị vỡ ối rồi, mau lên giường nằm xuống cho mẹ, mẹ đi gọi bác sĩ.”

“Nhưng mà bụng con còn chưa đau.”

“Có người bị vỡ ối trước, con gái ngoan, mau nằm xuống.” Lý Nguyệt Nga cũng chạy đến giúp đỡ, dìu cô gái kia nằm xuống.

Thím kia vội vàng đi tìm y tá, y tá kiểm tra xong, nói là bị vỡ ối rồi, đợi đến lúc bụng đau thì gọi cô ấy.

Thím kia cũng không còn tâm trạng trò chuyện nữa, ngồi bên cạnh lo lắng cho con gái. Chưa đầy nửa tiếng, bụng cô gái kia bắt đầu đau, không bao lâu sau, đã bắt đầu kêu trời gọi đất.

Thím kia lại vội vàng đi gọi y tá, y tá đến kiểm tra và nói sắp sinh rồi, sau đó cô ấy đẩy người vào phòng sinh, tất cả chưa đến hai tiếng đồng hồ.

“Đây cũng gọi là có phúc, sinh nhanh như vậy, làm mẹ đỡ phải chịu khổ sở, đúng là con cái đến báo ân.” Lý Nguyệt Nga nói với Tô Mạt.

Nói xong, bà ấy lại nhìn cái bụng của Tô Mạt nói: “Hai đứa cháu ngoan, đến lúc đó đừng để mẹ cháu phải chịu khổ sở đấy nhé.”

Vừa dứt lời, bụng Tô Mạt bị đá một cái, như đang đáp lại lời bà nội.

“Ôi chao.” Lý Nguyệt Nga vui mừng khôn xiết: “Chắc chắn là đứa bé thông minh, còn trong bụng mẹ đã biết nghe lời rồi.”

Lúc này, người phụ nữ lúc nãy kêu đau lại bắt đầu kêu gào. Chỉ là họ đến đây đã nửa ngày rồi, vẫn chưa thấy người nhà của sản phụ kia đến.

Lý Nguyệt Nga thấy thế thì đi tới hỏi: “Con gái, người nhà con đâu? Tình hình của con bây giờ thế nào, có cần thím gọi bác sĩ giúp không?”

Đều là phụ nữ, đã từng sinh nở, đều hiểu rõ việc đau đẻ này.

“Con... Chồng con lát nữa sẽ đến, làm… làm phiền thím gọi bác sĩ giúp con với, con... con cảm thấy sắp sinh rồi.” Người phụ nữ kia thở dốc một lúc, mới nói với Lý Nguyệt Nga.

Lý Nguyệt Nga vội vàng đi gọi y tá, y tá đến kiểm tra, nói mới mở ba phân, bảo cô ấy nhịn thêm một chút.

Người phụ nữ kia suýt chút nữa thì suy sụp: “Nhưng mà tôi đã đau cả ngày rồi, sao vẫn chưa được? Tôi... Tôi sợ đứa bé có chuyện gì mất...”

Y tá an ủi: “Yên tâm, đây là hiện tượng bình thường. Mỗi người mỗi khác, có người nhanh có người chậm. Cô mở ba phân là nhanh lắm rồi, cố gắng nhịn thêm chút nữa.”

“Người nhà cô đâu? Bảo họ lấy đồ ăn cho cô bổ sung thể lực, nếu không lúc sinh sẽ không có sức.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.” Người phụ nữ kia đáp lại một cách yếu ớt.

Chờ y tá đi rồi, Lý Nguyệt Nga cũng khuyên nhủ vài câu: “Con gái, con đừng quá căng thẳng, lần đầu sinh nở, có người thời gian sẽ lâu hơn một chút. Lúc thím sinh thằng cả nhà thím, cũng đau đẻ hai ngày mới sinh được.”

Đúng là một cô gái đáng thương, sinh con là chuyện đi qua Quỷ Môn quan một lần, vậy mà đến một người bên cạnh cũng không có.

Bình Luận (0)
Comment