Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 198

Lý Nguyệt Nga và Tô Mạt mua cơm ở căn tin bệnh viện về thì thấy một người đàn ông tay cầm hộp cơm và xách theo cốc tráng men, mồ hôi nhễ nhại vội vàng chạy tới.

“Vợ ơi, em thế nào rồi? Còn đau không?”

Người phụ nữ mang thai đã hết đau, tựa người vào giường bệnh, vẻ mặt mệt mỏi.

“Vợ ơi, đói bụng chưa? Anh hầm canh gà cho em nè, mau uống một chút đi.” Người đàn ông vừa nói vừa mở cốc tráng men ra múc canh gà đút cho vợ.

Người phụ nữ vừa uống vừa khóc, oán trách: “Sao anh đến muộn vậy?”

Người đàn ông vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi em, là anh không tốt. Tối qua máy móc trong xưởng gặp chút trục trặc, sửa chữa đến tận trưa mới xong, tan ca muộn. Anh lại nghĩ em sinh con phải ăn uống đầy đủ, nên mua gà về hầm canh cho em.”

“Em yên tâm, công xưởng đã duyệt cho anh nghỉ ba ngày, mấy ngày nay anh sẽ ở bên cạnh em.”

Người phụ nữ nghe xong mới nguôi ngoai phần nào, nhìn mồ hôi trên trán chồng, cô ấy lập tức lấy khăn tay lau cho anh ấy: “Anh ăn cơm chưa?”

“Anh không đói, em ăn trước đi.” Người đàn ông nói xong, tay vẫn tiếp tục đút canh gà.

Vợ anh ấy lấy anh ấy đúng là khổ sở.

Người phụ nữ giữ tay chồng lại, tự mình cầm lấy cốc tráng men: “Để em tự ăn, anh mau ăn cơm đi.” Chắc hẳn người này đã đói cả ngày rồi.

Năm đó, cô ấy chính là nhìn trúng anh ấy thật thà, lại đối xử tốt với mình, nên mới gả cho anh ấy. Nếu không, ai muốn lấy một người mồ côi như anh ấy, có chuyện gì cũng chẳng có ai giúp đỡ.

Thấy vợ nhất quyết muốn tự ăn, người đàn ông mới mở hộp cơm ra, bắt đầu ăn.

Có lẽ vì chồng đến, tâm trạng người phụ nữ thoải mái hơn, nên đã chợp mắt một lúc.

Buổi chiều, cơn đau chuyển dạ tăng lên, người phụ nữ thỉnh thoảng lại kêu lên đau đớn, khiến người chồng lo lắng chạy đôn chạy đáo, liên tục gọi y tá đến xem.

Hơn hai giờ chiều, người phụ nữ được đưa vào phòng sinh.

Người phụ nữ vừa đi được một lúc thì thím Ngô và con gái trở về.

Thím Ngô bế đứa bé trên tay, mặt mày rạng rỡ, Lý Nguyệt Nga vội vàng tiến lên chúc mừng.

Thím Ngô cười toe toét, đưa đứa bé cho Lý Nguyệt Nga xem: “Em xem cháu gái chị này, da dẻ trắng trẻo, lông mày mắt mũi xinh xắn, lớn lên chắc chắn rất xinh đẹp.”

Tô Mạt nhìn qua, quả thật đứa bé không đỏ như những đứa trẻ khác.

“Vẫn là ảo bông nhỏ tốt, biết thương mẹ, không hành mẹ khổ sở.” Từ lúc vỡ ối đến lúc sinh chỉ mất hơn bốn tiếng, còn sản phụ giường bên cạnh đau đẻ cả ngày trời.

Lý Nguyệt Nga cũng hùa theo khen ngợi vài câu.

Khoe con xong, thím Ngô mới đặt đứa bé xuống giường, định đi lấy đồ ăn cho con gái, con gái bà ta từ trưa đến giờ chưa ăn gì đã phải vào phòng sinh rồi.

Nhưng khi nhìn thấy tủ đầu giường trống trơn, sắc mặt thím Ngô lập tức sa sầm.

“Em gái Ly, trưa nay có ai mang cơm đến cho chúng tôi không?”

Lý Nguyệt Nga lắc đầu: “Hình như không thấy ai đến cả.”

Thím Ngô nghiến răng nghiến lợi: “Cái bà già c.h.ế.t tiệt đó!”

Sau đó bà ta lại nói với Lý Nguyệt Nga: “Em gái Lý, phiền em trông chừng con gái và cháu gái chị giúp chị, chị đi mua chút đồ ăn.”

Lý Nguyệt Nga xua tay: “Được rồi, chị mau đi đi.”

Đúng là mỗi nhà có nỗi khó xử riêng.

Vừa rồi nhìn người đàn ông kia có vẻ đáng thương, nhưng anh ta thật lòng quan tâm đến vợ mình.

Nhà thím Ngô, có mẹ ở bên cạnh chăm sóc đáng lẽ phải hạnh phúc hơn, nhưng nhà chồng lại không đoái hoài gì, ngay cả cơm cũng không mang đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-198.html.]

Con gái thím Ngô thấy mình vất vả sinh con, mẹ chồng lại không thèm quan tâm đến bữa ăn, cũng tủi thân rơi nước mắt.

“Con gái, không được khóc. Khóc trong tháng sẽ hại mắt đấy.” Lý Nguyệt Nga vội vàng khuyên nhủ.

“Có phải con đói bụng rồi không? Để thím pha cho con ly nước đường đỏ.” Nói xong, Lý Nguyệt Nga lấy cái cốc men kia, múc nước đường đỏ cho cô gái.

“Cảm ơn thím.” Con gái thím Ngô cảm ơn, cô ta thật sự rất đói, sinh con tốn rất nhiều sức lực.

Thím Ngô đi gần một tiếng đồng hồ mới quay lại, sắc mặt không tốt lắm.

Lúc này căn tin bệnh viện đã hết đồ ăn. Đây là bà ta cố tình ra tiệm cơm quốc doanh mua sủi cảo về.

Lúc chiều tối, sản phụ giường bên cạnh cũng sinh con gái, tuy rằng người chồng bế con hơi vụng về, nhưng trên mặt không giấu nổi niềm vui mừng, khóe miệng cười đến tận mang tai.

Chỉ là cả hai vợ chồng đều là người mới, chưa biết cách bế con, luống cuống tay chân, cuối cùng phải nhờ Lý Nguyệt Nga và thím Ngô chỉ bảo mới làm được.

Đến giờ cơm, Tô Mạt và Lý Nguyệt Nga định ra căn tin, thím Ngô thấy nhà thông gia đến giờ vẫn chưa thấy mặt mũi đâu, sợ buổi tối cũng không mang cơm đến nên cũng đi cùng luôn.

Người đàn ông kia phải chăm sóc vợ con nên anh ấy đã đưa tiền nong cho Lý Nguyệt Nga, nhờ bà ấy tiện thể mua giúp một suất. Giá cả đồ ăn ở bệnh viện này cũng tương đương với tiệm cơm ở công xã, bốn năm hào đã có thể ăn uống no nê.

Trên đường đi, thím Ngô cũng rơm rớm nước mắt, nhà thông gia thật sự đáng giận.

“Em gái Lý, ban đầu chị còn tưởng người phụ nữ giường bên cạnh mới là người đáng thương, bây giờ xem ra, con gái chị mới là người đáng thương nhất.”

“May mà có chị ở đây, nếu không con gái chị còn không biết sẽ thế nào, sinh con xong ngay cả miếng ăn cũng không có mà ăn.”

“Cái thằng con rể chị, trước đây nhìn còn ra dáng con người, nhưng so với con trai chị thì kém xa. Biết rõ mẹ mình là người như thế nào, vợ sinh con cũng không xin nghỉ phép về thăm.”

“Tiền lương hàng tháng gửi về đều bị bà ta giữ hết, con gái chị không nhận được đồng nào.”

“Đúng là con bé ngốc nghếch, năm đó không biết bị cái gì che mắt, cứ nhất định đòi lấy nó.”

Lý Nguyệt Nga cũng thở dài, nhà chồng như vậy đúng là quá đáng.

Hơn chín giờ tối, Lục Trường Chinh lại vội vàng chạy đến, thấy Tô Mạt vẫn bình an, chưa sinh, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Cả ngày hôm nay anh lo lắng vô cùng, sợ vợ sinh con bất cứ lúc nào, mà anh lại không có mặt.

Thím Ngô nhìn thấy Lục Trường Chinh đến, trong lòng tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Đúng là người so với người, quả thật tức c.h.ế.t người.

Nhà thông gia của bà ta, đến giờ phút này vẫn chưa mang cơm đến, may mà tối nay bà ta đã mua cơm rồi, nếu không con gái bà ta chẳng phải chịu đói sao.

Đợi con gái xuất viện về nhà, bà ta nhất định phải đến xé xác bà già đó. Làm mẹ chồng mà keo kiệt đến mức này, thật sự hiếm thấy.

Sau khi Lục Trường Chinh đến nơi, đầu tiên anh đưa Lý Nguyệt Nga đến khách sạn gần bệnh viện thuê một phòng cho bà ấy nghỉ ngơi, sau đó mới quay lại bệnh viện để ở bên cạnh vợ.

*

Ngày hôm sau, bác sĩ kiểm tra cho hai sản phụ, thấy mọi thứ đều ổn nên thông báo có thể xuất viện.

Cặp vợ chồng kia, người chồng nghĩ về nhà sẽ chăm sóc vợ tốt hơn nên đồng ý xuất viện và đi làm thủ tục với bác sĩ.

Thím Ngô thì không cam tâm, nói muốn ở lại bệnh viện thêm một ngày. Bà ta muốn xem thử hôm nay bà thông gia có đến thăm hay không.

Họ nhập viện từ sáng sớm hôm qua, nếu nhà thông gia nghĩ rằng con dâu chưa sinh sớm thì hôm qua không đến bà ta cũng miễn cưỡng cho qua, nhưng nếu hôm nay mà còn không đến thì thật không còn gì để nói.

Nếu hôm nay mà vẫn không đến, chờ con gái bà ta hết ở cữ, bà ta sẽ đích thân đến nhà họ, nhất định phải giúp con gái tách ra ở riêng cho xong.

Trong phòng bệnh, Tô Mạt cũng không có việc gì làm, có em bé sơ sinh nên mọi người nói chuyện đều không dám to tiếng. Tô Mạt chỉ đành cùng Lục Trường Chinh ra ngoài và đi dạo quanh khu vực bệnh viện.

Bệnh viện thời này tuy không có khu vườn nghỉ ngơi như đời sau, nhưng cũng có một số nơi dành cho bệnh nhân đi lại.

Bình Luận (0)
Comment