Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 202

“Nếu như đã ra riêng rồi thì bà ta không giúp đỡ gì, tôi cũng nhịn. Đằng này chưa dọn ra riêng, tiền con trai gửi về, bà ta giữ hết, con dâu mang thai sinh nở, bà ta cũng chỉ thỉnh thoảng nói vài câu ngon ngọt, chẳng quan tâm gì.”

“Đừng nhìn hôm qua bà ta lấy tiền sảng khoái như vậy, rút một lần năm mươi tệ, mỗi tháng con rể tôi gửi về tận bốn mươi tệ đấy.”

“Con rể tôi là con thứ hai, trên có anh trai, dưới có hai em gái. Bà ta ấy à, dù có cầm hết số tiền con rể tôi gửi về, cũng chỉ để trợ cấp cho nhà anh cả nó.”

“Bà thông gia của tôi là người cực kỳ thực dụng, cái thằng con cả chẳng bằng con rể tôi ở điểm nào, vậy mà bà ta khéo nịnh nọt, lấy được con gái quan chức. Bà thông gia tôi cứ tưởng bám được vào quan lớn, đối xử với nhà con cả chẳng khác gì muốn gì được nấy. Tết đến thì chuẩn bị quà cáp, nhà con dâu hai tay bưng không hết, nhà tôi chỉ có một ký thịt với hai hộp hoa quả đóng hộp.”

“Đợi con gái tôi ở cữ xong, tôi phải đi nói chuyện phải trái với bà ta mới được, cho dù không thể dọn ra riêng thì bốn mươi tệ kia cũng phải chia cho con gái tôi một nửa, nếu không chẳng phải đều chui hết vào mồm nhà vợ thằng cả sao.”

Lý Nguyệt Nga vừa nghe vừa liên tưởng, đây chẳng phải là bản sao của Phương Xuân Phương hay sao.

Trước đây khi nhà con gái lớn còn khá giả, bà ta bám riết lấy bên đó, bây giờ thấy thằng ba có tiền đồ hơn thì lại quay sang bám lấy thằng ba, thái độ với Tiểu Lan cũng thay đổi 180 độ.

Loại người gió chiều nào theo chiều ấy, thực dụng như vậy thì thật lòng chỗ nào được?

Nếu có ngày thằng ba bị điều đi nơi khác, hoặc là không còn quan tâm đến họ nữa, e rằng lập tức sẽ trở mặt, ngược đãi con gái bà.

Lý Nguyệt Nga càng nghĩ càng thấy lạnh lẽo.

Đợi trở về rồi, bà ấy phải bàn bạc kỹ càng với ông nhà xem nên giải quyết chuyện này như thế nào.

Buổi tối, con của con gái thím Ngô lại bắt đầu khóc oe oe.

Tô Mạt thậm chí còn nghi ngờ lúc con gái thím Ngô kia mang thai có phải đêm nào cũng khóc nên khiến con gái cô ấy cứ đến tối là khóc không.

Người phụ nữ mang thai đang dưỡng thai bị làm ồn đến mức nổi đóa, cuối cùng bác sĩ phải đến hòa giải, để cô ấy ngủ tạm ở văn phòng bác sĩ một đêm.

Tối đến Lý Nguyệt Nga và Tô Dịch Viễn đều đến khách sạn, trong bệnh viện chỉ còn Tô Mạt và Lục Trường Chinh.

Thấy hai đứa trẻ ồn ào như vậy, sợ dọa đến con, hai người định lấy chăn quấn lại, bế ra ngoài tránh một lát, kết quả phát hiện hai đứa nhỏ không những không sợ, ngược lại còn mở to mắt, vểnh tai lên, như thể đang nghe ngóng say sưa.

Tô Mạt phì cười, đứa trẻ có dị năng đúng là khác biệt, vừa thông minh vừa gan dạ.

Lục Trường Chinh cũng bật cười, quả nhiên là con anh, giống cha, gan dạ từ bé.

Tô Mạt cũng rất tò mò về việc hai đứa trẻ có dị năng gì. Nhưng bây giờ con còn nhỏ, họ cũng không có cách nào giao tiếp, chỉ có thể tự mình quan sát kỹ lưỡng để xem thử trong quá trình trưởng thành, lũ trẻ có gì khác thường hay không.

Tình trạng của Tô Mạt và hai đứa trẻ đều rất tốt, sau khi kiểm tra xong, bác sĩ cho phép Tô Mạt xuất viện.

Sau đó viết phí nhập viện để Lục Trường Chinh đi thanh toán.

Tô Mạt nằm viện ba ngày, viện phí 9 hào, tiền thuốc men 8 hào 8, tiền đỡ đẻ 2 tệ, tiền điều trị 1 tệ 2, tổng cộng là 4 tệ 9 hào 8.

So với chi phí y tế đắt đỏ của đời sau, bệnh viện thời đại này thu phí quả thực rất rẻ.

Con gái thím Ngô hôm nay cũng xuất viện, thật ra cô ta vẫn còn hơi sốt, nhưng con gái cô ta rất hay khóc, buổi tối dễ làm phiền người khác, cho nên vẫn quyết định về nhà dưỡng bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-202.html.]

Người đến đón cô ta xuất viện là cha và anh trai cô ta, bọn họ đều mặc quần áo lao động màu xanh lam, trông khá thật thà chất phác.

Trước khi xuất phát, Lục Trường Chinh gọi điện thoại về đại đội báo tin, nói với trong nhà rằng họ đang trên đường về, bảo trong nhà làm cơm trưa, anh vợ cũng đến.

Thật ra hôm qua lúc đưa Tô Dịch Viễn đến khách sạn, Lục Trường Chinh và Tô Dịch Viễn đều đã gọi điện thoại về nhà báo tin vui.

Lục Thanh An biết tin sinh đôi thì vui mừng không thôi, lập tức đi mua mấy mấy ký trứng gà cho Tô Mạt tẩm bổ, buổi tối còn uống vài chén rượu với Lục Bá Minh.

Tô Đình Đức cũng vui đến mức nheo mắt cười, dặn dò Tô Dịch Viễn chụp nhiều ảnh cho hai đứa nhỏ, mang về cho ông ấy xem. Lần này Tô Dịch Viễn đã cố tình mang theo máy ảnh đến.

Vì có con nhỏ, Lục Trường Chinh lái xe chậm hơn, mất khoảng ba tiếng đồng hồ mới về đến đại đội thôn Lục Gia.

Mấy người về nhà trước và sắp xếp cho Tô Mạt và hai đứa nhỏ. Thời đại này, những gia đình có điều kiện đều rất coi trọng việc ở cữ, từ lúc còn ở viện, Lý Nguyệt Nga đã quấn khăn trùm đầu cho Tô Mạt.

Hai đứa nhỏ vừa xuống xe đã tỉnh dậy, dường như cũng biết đây là ngôi nhà mà sau này chúng sẽ sống, mắt nhìn khắp nơi, như thể đang quan sát.

Lý Nguyệt Nga nhìn mà thấy tan chảy cả trái tim, liên tục gọi cục cưng.

Lưu Ngọc Chi ở nhà luôn chú ý động tĩnh, nghe thấy tiếng xe đi qua, vội vàng bưng bát chân giò hầm đậu nành đã ninh từ sáng sớm đặt vào rổ rồi xách sang đó.

Em dâu sinh con, cô ấy là chị dâu cả cũng phải ra dáng tí chứ. Hôm qua nghe tin xong, cô ấy đã bảo Lục Tiểu Lan để dành cho cô ấy một cái chân giò, sáng nay dậy sớm đi xe đạp đến hợp tác xã mua bán mua đậu nành về hầm, chờ Tô Mạt về là có cái bồi bổ.

Lưu Ngọc Chi vào nhà nhìn thấy Lý Nguyệt Nga thì nói: “Mẹ, nhà em ba có thêm người, con là chị dâu cả cũng chẳng có gì quý giá, mua chân giò về hầm đậu nành tẩm bổ cho em dâu có sữa.”

Lý Nguyệt Nga cười nhận lấy: “Chị dâu cả như con thật có lòng.”

Thấy mấy đứa con hòa thuận, trong lòng Lý Nguyệt Nga rất vui mừng. Một nhà nên như vậy, giúp đỡ lẫn nhau, như vậy gia đình mới hưng thịnh được.

So với những nhà khác, nhà bà ấy coi như khá tốt rồi, tuy cũng có chút chuyện phiền lòng, nhưng nhìn chung vẫn rất hòa thuận.

Năm đó quyết định dọn ra riêng quả nhiên là sáng suốt.

Lục Trường Chinh đang trải giường cho Tô Dịch Viễn ở nhà tây, nghe thấy Lưu Ngọc Chi mang đồ đến, hai người cùng đi ra, một người chào hỏi, một người cảm ơn.

Lưu Ngọc Chi trò chuyện ở phòng khách một lúc rồi lại vào phòng thăm Tô Mạt và hai đứa nhỏ.

Nhìn thấy hai đứa bé, Lưu Ngọc Chi vừa yêu thích vừa ghen tị. Người đẹp đẽ thế này, sinh con ra cũng xinh xắn hơn người khác.

Lưu Ngọc Chi xem xong thì về nhà, bảo Lục Trường Chinh lát nữa sang ăn cơm, nói là cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi.

Lý Nguyệt Nga múc chân giò cho Tô Mạt ăn xong, ba người mới chuẩn bị sang nhà ăn cơm.

Lý Nguyệt Nga thấy Tô Dịch Viễn xách theo một đống đồ thì vội vàng nói: “Cậu hai ấy, làm thế này sao được, sao lại mang nhiều đồ như vậy.”

Bây giờ đã có cháu, cho nên Lý Nguyệt Nga gọi người nhà bên kia đều theo con cháu.

Tô Dịch Viễn cười nói: “Thím, không có gì đâu ạ, chỉ là chút đặc sản miền Nam, mẹ cháu bảo mang sang cho mọi người nếm thử.”

Bình Luận (0)
Comment