Mấy món Tô Dịch Viễn toàn là đặc sản mà chỉ miền nam mới có, ví dụ như măng khô, nhãn sấy, xoài sấy, chuối sấy… Tất cả đều đã được Phó Mạn Hoa chia sẵn thành từng túi, mỗi nhà một túi để mọi người nếm thử hương vị quà quê.
Tô Dịch Viễn tới nhà họ Lục tặng quà cho các gia đình, tiện thể giới thiệu sơ qua một lượt. Ở miền bắc không có mấy món này, họ chỉ từng thấy trên báo đài, sách vở chứ chưa bao giờ được nhìn tận mắt, huống hồ chi là ăn.
Với cả trái cây sấy cũng rất quý, có khi nguyên công xã Hồng Kỳ này, số người từng được nếm thử loại trái cây sấy của miền nam chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ăn cơm xong, Tô Dịch Viễn ở lại nhà họ Lục chuyện trò một thôi một hồi mới trở về.
Lúc này anh ta mới có rảnh lấy quà mà Phó Mạn Hoa chuẩn bị cho Tô Mạt và bọn nhỏ ra.
Đầu tiên là một chiếc túi lớn nhét đầy quần áo với đủ loại kiểu dáng, màu sắc, xuân hạ thu đông, mỗi mùa hai bộ. Trong số những bộ đồ này, có vài bộ là Phó Mạn Hoa nhờ người có tay nghề sống trong khu nhà ở gia đình quân đội làm giúp, nhưng có mấy bộ phải tới cửa hàng Hữu Nghị mua mới có.
Ngoài ra còn có không ít sữa bột và sữa đặc, đều là nhãn hàng tốt nhất trong nước, tính sơ chắc cũng đủ để hai đứa uống một, hai tháng.
Bên cạnh đó bà ấy còn chuẩn bị cho Tô Mạt không ít thuốc bổ và thuốc hỗ trợ sức khỏe sau sinh.
Tô Mạt nhìn núi quà chiếm gần nửa giường lò, trong lòng cảm động vô cùng.
Không bàn tới quà nhiều hay ít, chỉ mỗi tình nghĩa chạy cả đoạn đường dài để tới thăm thôi đã đủ khiến cô phải khắc sâu trong tim rồi. Giờ Tô Mạt chỉ ước giai đoạn cải cách - mở cửa mau tới để cô có cơ hội báo đáp ân tình của họ.
Chiều hôm đó, Lục Bá Minh và Lục Thanh An cùng dẫn theo mấy đứa nhỏ qua thăm hai em bé.
Vì tới đông quá, sợ mở cửa sẽ khiến gió lùa vào phòng nên Lục Trường Chinh đã ôm hai đứa nhỏ là phòng khách cho hai ông cụ xem, hai công cụ thấy cháu thì cười toe toét.
Chập tối, Lục Quế Hoa cũng tới, còn cầm theo hai con cá, bảo rằng là do em trai của cô ta bắt được dưới sông, tính mang qua cho Tô Mạt hầm canh ăn, vậy thì sữa sẽ về nhiều.
Về chuyện cho hai đứa nhỏ b.ú sữa, Tô Mạt không cố chấp ép bọn nhỏ uống sữa mẹ, vì cô cảm thấy hình như bé chị không muốn uống.
Chiều và tối qua cô từng thử cho hai đứa bú, lần nào bé chị cũng nhắm chặt mắt, trên mặt lộ rõ vẻ chống cự, không chịu há miệng, nhưng khi chuyển qua sữa bột thì cô bé lại rất vui vẻ.
Em trai không bài xích như chị gái, vấn đề là Tô Mạt vừa mới sinh chưa bao lâu, sữa không nhiều, em trai mới b.ú có xíu là hết, chẳng đã nghiền như b.ú bình, dẫn tới không quá thích b.ú mẹ, chỉ muốn uống sữa bột.
Nếu bọn nhỏ không thích, Tô Mạt cũng mừng vì được rảnh tay, tốt nhất cứ để bọn nhỏ uống sữa bột cho rồi.
Một bịch sữa bột 500 gram có giá hai tệ sáu hào năm xu, với tiền lương của cô và Lục Trường Chinh thì hoàn toàn đủ khả năng chi trả, vấn đề nằm ở chỗ rất khó kiếm được phiếu sữa bột, xem ra đến lúc đó phải nghĩ cách trao đổi với người khác mới được. Trong nhà có tận mấy mống làm quan cơ mà, chuyện nhỏ như kiếm phiếu sữa bột cho hai đứa nhỏ uống hẳn là vẫn trong khả năng của họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-203.html.]
Đến tối, Lý Nguyệt Nga ghé qua dặn dò Lục Trường Chinh hảo một chập, sau đó mới yên tâm ra về.
Tô Mạt ở cữ vô cùng thoải mái, cô gần như không cần chăm bọn nhỏ, vì ban đêm có Lục Trường Chinh, còn ban ngày có Tô Dịch Viễn và Lý Nguyệt Nga.
Hơn nữa, hai đứa nhóc cũng cực kỳ ngoan, hiếm khi khóc nháo, những lúc đói bụng hay mắc vệ sinh cũng chỉ hức hức vài tiếng nhắc nhở người lớn.
Về phần Tô Dịch Viễn, ngoài hai hôm phải dậy sớm để ra chuồng bò đưa đồ với Lục Trường Chinh thì những ngày khác luôn ở lại thôn Lục gia trông chừng Tô Mạt và đứa nhỏ, hoá thân thành bảo mẫu cậu siêu đẳng.
Pha sữa cho bọn nhỏ bú, thay tã, giặt tã rồi tắm rửa, tập vật lý trị liệu cho hai đứa nhỏ… tóm lại là chuyện gì cũng tới tay anh ta. Ngay cả Lý Nguyệt Nga cũng khen ngợi hết lời rằng sau này ai mà lấy Tô Dịch Viễn hẳn là có phúc lắm.
Tô Dịch Viễn thầm đắc ý trong lòng. Trước khi anh ta tới đây, mẹ anh ta đã dành hẳn một tuần để huấn luyện đặc biệt cho anh ta, mà một khi học trò của cao thủ ra tay thì tất nhiên cháo cũng thành cơm thôi.
Ngoài chuyện chăm hai đứa nhỏ, Tô Dịch Viễn còn biến tấu rất nhiều món ngon cho Tô Mạt ăn. Nói thật thì Tô Dịch Viễn rất có thiên phú về nấu nướng, làm món nào cũng ngon hết ý, hậu quả là Tô Mạt cảm thấy hình như mình mập lên cả mấy ký luôn rồi.
Lúc trước Lý Nguyệt Nga rất ngạc nhiên khi thấy Tô Mạt nấu ăn cực ngon, giờ phát hiện tay nghề của Tô Dịch Viễn cũng xuất sắc vượt bậc, bà ấy lập tức ngộ ra, hóa ra là con nhà tông cả.
Thấy Tô Dịch Viễn làm gì cũng giỏi, thế là thỉnh thoảng Lý Nguyệt Nga lại qua cằn nhằn Lục Trường Chinh, bảo anh nhìn mà học hỏi, nhất định phải chăm sóc vợ mình cho tốt, đừng có cái gì cũng ỷ lại vào anh rể.
Lý Nguyệt Nga cũng rất hiểu cho tấm lòng của Phó Mạn Hoa, nếu con gái bà ấy phải gả đi xa như vậy, e là bà ấy cũng khó mà yên tâm nổi. Dù nhà chồng tốt cỡ nào thì suy cho cùng vẫn là người một nhà đáng tin cậy hơn.
Bác gái của Tiểu Mạt đúng là người tốt, bản thân không tới được, thế là lôi con trai ra day, dạy xong lại bảo anh ta tới đây chăm em gái. này bác gái, thiệt tình là thập phần không tệ. Tự mình tiến tới không được, sẽ dạy một lát tử, làm cho hắn đến.
Lý Nguyệt Nga không dám nhận bản thân là người mẹ chồng tốt, chỉ cần cố gắng hết sức mình, nhất định phải tỏ rõ thái độ để nhà mẹ để của Tiểu Mạt yên tâm.
Lục Trường Chinh cảm thấy rất là ấm ức, rõ ràng ma mới như anh cũng cố hết sức học tập rồi chứ bộ, nhưng có cố tới đâu thì sao mà đấu lại người anh rể đã trải qua đợt tập huấn đặc biệt được chứ.
Nhìn động tác của người xem, chuyên nghiệp biết bao, ai không biết chắc còn tưởng anh ta có tám, chín đứa con luôn rồi quá. Hơn nữa tốc độ của người ta nhanh lắm, chỉ cần mấy bé cử động nhẹ thôi là anh ta đã phóng tới nơi rồi.
Kỳ thật trong lòng Lục Trường Chinh rất biết ơn Tô Dịch Viễn, bởi vì dạo này công việc bên khu vực khai thác mỏ tương đối bận rộn, ban ngày anh còn phải đi quân khu, tới tối mới về được đến nhà, thế nên có anh rể ở đây, anh thấy yên tâm hơn hẳn.
Mặc dù nếu anh không có ở nhà, nhất định mẹ sẽ qua giúp, nhưng trong mắt người già chỉ có công việc thôi, không có chuyện dồn hết tâm trí cho con dâu nên chắc chắn sẽ không cẩn thận bằng Tô Dịch Viễn.
Thế nên, dù thỉnh thoảng Tô Dịch Viễn lại chọc ngoáy anh vài câu, anh vẫn sẽ vui vẻ hùa theo, sau đó chăm chỉ học tập chăm sóc trẻ sơ sinh một cách khoa học dưới sự chỉ dẫn của anh ta.
Kỳ thật dưới tác dụng của dị năng, cơ thể của Tô Mạt đã gần như khỏe lại hoàn toàn sau ba, bốn ngày. Có điều với sự quản thúc của Lý Nguyệt Nga và Tô Dịch Viễn, Tô Mạt chỉ đành ngoan ngoãn ngồi yên trong phòng ở cữ.