Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 205

Sau khi Tô Dịch Viễn trở về, Lý Nguyệt Nga đã xin nghỉ với đại đội, chuẩn bị phục vụ Tô Mạt ở cữ hết tháng.

"Mẹ ơi, thật sự không cần đâu mà, cơ thể con đã gần như khôi phục hoàn toàn rồi, An An và Lạc Lạc cũng rất ngoan, ban ngày con có thể tự trông bọn nhỏ." Tô Mạt nói.

Trước đó Tô Dịch Viễn nhìn chằm chằm, ngày nào cô cũng phải nằm trên giường, cái gì cũng không cho động, cô thấy người mình như sắp phế đi.

Mà nhiều ngày như vậy không được tắm rửa gội đầu, cô có cảm giác người mình cũng sắp thiu mất rồi, thừa dịp ban ngày không ai ở nhà, cô định tắm một cái. Giờ đang tháng bảy, cho dù mỗi ngày cô có ở trong phòng không nhúc nhích thì cũng đổ mồ hôi.

Bây giờ mà Lý Nguyệt Nga lại tới nhìn chằm chằm thì đừng nghĩ đến chuyện tắm táp gì nữa.

Lý Nguyệt Nga xua tay, cười nói: "Không sao, bên ngoài trời rất nóng, mẹ làm lụng cả đời rồi, giờ cũng đến lúc nghỉ ngơi một chút."

Tô Mạt cũng thở dài, cô đoán Lý Nguyệt Nga đã cố ý xin phép nghỉ để tới canh chừng cô. Bởi vì lúc mới bắt đầu ở cữ, đã có hai lần cô muốn tắm, đúng lúc bị Lý Nguyệt Nga bắt gặp, sau khi được bà ấy căn dặn, Tô Dịch Viễn và Lục Trường Chinh cũng không cho cô tắm.

Mẹ chồng có ý tốt nên cô không tiện tranh cãi gây tổn thương lòng người, vì vậy cô phải tự mình chịu đựng.

Ban đầu cô định đợi đến buổi tối mọi người rời đi hết rồi tắm, kết quả Lục Trường Chinh và Tô Dịch Viễn sửng sốt không đồng ý, nói đúng thân thể không tốt, để cô ra xong trong tháng lại tẩy.

"Tiểu Mạt, có phải con lại định tắm rửa không đấy?" Lý Nguyệt Nga cười hỏi.

Tô Mạt xấu hổ cười: "Không mà, con không muốn tắm."

"Nghe lời mẹ đi, chỉ còn mấy ngày nữa thôi, con cố nhịn thêm, đừng để sau này mắc bệnh hậu sản, lúc còn trẻ thì chưa rõ đâu, nhưng đến lúc lớn tuổi rồi sẽ phải chịu khổ."

"Thím Xuân Phượng của con cũng tắm rửa lúc ở cữ đấy, bây giờ lớn tuổi, trời vừa trở lạnh, mới chớm gió đã đau đầu không chịu được phải quấn khăn trùm đầu với đội mũ."

"Mẹ biết bây giờ thời tiết nóng, con khó chịu, thôi thì lau người kỹ hơn là được."

"Vâng, con biết rồi mẹ." Tô Mạt trả lời.

Thôi, cứ nằm và quên chuyện đó đi, bẩn thì bẩn vậy, cũng không còn mấy ngày nữa.

Vào ngày hai đứa bé đầy tháng, cuối cùng Tô Mạt cũng hết thời gian ở cữ.

Sáng sớm, Tô Mạt đã đun hai nồi nước lớn để tắm rửa sạch sẽ một phen.

Sau khi tắm xong, cô có cảm giác cơ thể mình nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.

Buổi sáng Lý Nguyệt Nga luộc một nồi trứng gà đỏ, tính mang qua cho Tô Mạt một ít.

Khi sang đây nhìn thấy vẻ mặt sảng khoái của Tô Mạt, cũng âm thầm cười trộm: "Trông con kìa, tắm rửa rồi phải không?"

Tô Mạt cười khúc khích vài tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

Lý Nguyệt Nga nhìn Tô Mạt như vậy, cũng cảm thán tuổi trẻ đúng là tốt.

Lúc này mới được một tháng mà hoàn toàn không thể nhìn ra Tiểu Mạt đã sinh con, trông cô không khác gì một cô gái mới lớn cả.

"Mẹ luộc một nồi trứng gà đỏ, buổi trưa con đi cùng mẹ đến mấy nhà thân thiết tặng đồ." Ở chỗ bọn họ, khi đứa bé đầy tháng thì phải tặng trứng gà đỏ.

"Vâng." Tô Mạt gật đầu: "Có cần ôm bọn nhỏ đi cùng không mẹ?"

Theo lý mà nói, đứa bé còn quá nhỏ, tốt nhất là không nên cho ra ngoài, nhưng An An và Lạc Lạc thoạt nhìn có vẻ rất bạo dạn, cũng rất khỏe mạnh nên cô không ngại cho bọn nhỏ đi cùng.

"Đi, cho bọn nhỏ đi cùng chứ, vừa vặn cho mọi người nhìn một chút." Những người đó đã muốn tới thăm từ lâu, nhưng bà ấy nói Tô Mạt đang ở cữ nên không tiện nên từ chối không cho họ đến.

Gần trưa, với sự giúp đỡ của Lý Nguyệt Nga, Tô Mạt lại tắm cho hai đứa bé.

Lý Nguyệt Nga sợ bọn nhỏ cảm lạnh nên hàng ngày thường tắm cho chúng vào buổi trưa, khi nhiệt độ cao nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-205.html.]

Đây là lần đầu tiên Tô Mạt tắm cho trẻ con, cô nghĩ con trai sẽ mạnh mẽ hơn nên định thử nghiệm với nhóc em trai trước một chút.

Lúc này, bồn tắm cho trẻ em không có bệ tắm hay những thứ tương tự mà chỉ là một chiếc chậu phải cầm bằng tay.

Tô Mạt nghe theo sự chỉ dẫn của Lý Nguyệt Nga, cô dùng nước sạch gội đầu cho Lạc Lạc trước, sau đó cởi quần áo và tắm rửa cơ thể cho con.

Cả hai đứa bé đều được nuôi vô cùng tốt. Khi mới sinh ra, chúng chỉ nặng hơn bốn kg, sau khi nuôi một tháng cũng phải chừng bảy tám cân rồi, bé nào cũng mũm mĩm, tay chân đầy ngấn là ngấn.

Vì vậy, khi tắm rửa cơ thể, ngoài bề mặt, cô còn phải chú ý đến những đường ngấn thịt của hai bé con.

Lạc Lạc có vẻ rất thích nước, trong lúc tắm, nhóc khoa tay múa chân rất vui vẻ.

Sau khi tắm rửa xong, lau khô người, thoa phấn rôm và mặc bộ quần áo mới do Phó Mạn Hoa mua ở cửa hàng Hữu Nghị, hai đứa bé còn xinh đẹp hơn cả những con búp bê trong tranh Tết.

Lúc tắm rửa cho An An thì không được suôn sẻ cho lắm, cô nhóc này cứ nhích tới nhích lui, không quá phối hợp.

Lý Nguyệt Nga cười nói: "Có lẽ nhóc An An này sợ nước, mỗi lần tắm đều có biểu cảm kỳ lạ."

Tô Mạt vừa nhìn, suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Đây không phải là biểu cảm kỳ lạ mà là vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Vì từng đọc rất nhiều tiểu thuyết nên độ chấp nhận của Tô Mạt rất cao, cô đoán An An mang theo ký ức đầu thai hoặc là thai xuyên.

Theo kinh nghiệm mang thai thì có vẻ lai lịch của đứa nhỏ này không nhỏ đâu.

Đợi đến khi con gái có thể nói chuyện, nhất định cô sẽ hỏi xem cô bé là thần thánh đến từ phương nào.

Sau khi tắm rửa cho hai đứa bé, Tô Mạt đặt bọn trẻ lên chiếc xe đẩy do Lục Trường Chinh làm ở xưởng của công xã, rồi cùng Lý Nguyệt Nga đẩy chúng ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên hai đứa nhỏ đi ra ngoài, Lạc Lạc rất hưng phấn, cứ ê a mãi không ngừng, còn An An thì bình tĩnh hơn nhiều, thỉnh thoảng cô bé sẽ quan sát bên ngoài một chút.

Mỗi lần đến nhà nào hai đứa nhỏ cũng được ngắm nhìn và khen ngợi một hồi.

Lạc Lạc tương đối phối hợp, thỉnh thoảng tỏ vẻ dễ thương, An An thì lại mất kiên nhẫn.

Nhưng với một cục tròn trắng nhỏ đáng yêu, biểu cảm thiếu kiên nhẫn này là một kiểu đáng yêu khác trong mắt người lớn, thế cô bé lại bị trêu đùa một phen.

An An nhìn đám người đang làm mặt xấu trước mặt mình, lòng cô bé như tê dại, nhắm mắt nằm ngửa, mặc kệ em trai ngốc của mình kinh doanh đi.

Lý Nguyệt Nga đi phát một rổ trứng gà đỏ, cũng khoe bọn nhỏ một vòng nên tâm trạng vô cùng tốt. Khi đi làm buổi chiều, tốc độ làm việc cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Chạng vạng tối, Lục Trường Chinh mua không ít thịt trở về. Ở nhà họ Lục, cả nhà cùng nhau dùng bữa, Lục Tiểu Lan và Dương Cảnh Minh cũng quay về.

Mặc dù không thể bày tiệc đầy tháng, nhưng người một nhà cùng ăn một bữa vẫn phải có.

Lục Tiểu Lan vô cùng thích đôi long phượng thai cháu trai cháu gái này, cô ấy ôm bọn nhỏ không muốn buông tay.

Sau bữa tối, Lục Trường Chinh lại nói về vấn đề chăm sóc con cái.

Tô Mạt chỉ được nghỉ thai sản 40 ngày, một tuần nữa cô phải đi làm, chắc chắn không thể đưa con đi làm cùng nên phải có người trông con.

Ở đại đội thôn Lục Gia, trẻ con được sinh vào ngày mùa thì hết ở cữ sẽ được người lớn địu trên lưng mang ra đồng làm việc. Đến lúc biết đi biết chạy thì để đứa lớn trông đứa nhỏ.

Cũng giống như Lục Phượng Cần, bình thường đều do Lục Tiểu Lan trông coi.

Có rất ít gia đình để một người ở nhà chăm sóc con cái, trừ khi người già sức khỏe kém, không có khả năng đi làm thì mới có thể chuyên môn ở nhà trông trẻ.

Ý tưởng của Lục Trường Chinh và Tô Mạt là để Lý Nguyệt Nga chăm bọn nhỏ thay vì đi làm, hàng tháng, hai vợ chồng bọn họ sẽ đưa tiền cho bà ấy.

Hôm nay anh nói ra trước mặt mọi người vì sợ không nói rõ ràng thì hai nhà khác sẽ có khúc mắc trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment