"Vài ngày nữa là Mạt Mạt phải đi làm rồi, con muốn nhờ mẹ chăm con giúp bọn con một thời gian, mỗi tháng bọn con sẽ đưa cho mẹ mười tệ." Lục Trường Chinh nói.
Lý Nguyệt Nga lập tức xua tay: "Chăm con giúp bọn con thì không thành vấn đề, đưa tiền cái gì chứ, làm gì có bà nội nào mà không chăm cháu đâu."
Trước đó thằng ba đã nói trước với bà ấy là nhờ chăm con giúp rồi, tất nhiên là chuyện này không có vấn đề gì cả, nhưng không ngờ bọn họ lại muốn đưa tiền cho bà ấy.
"Mẹ cũng từng chăm con cho anh cả và anh hai của con rồi, không lý nào đến lượt con thì phải đưa tiền."
"Mẹ, lần này thì khác, con muốn mẹ nghỉ việc, chuyên tâm chăm con giúp bọn con." Lục Trường Chinh nói: "Bọn con có hai đứa đấy, không phải một đâu, mẹ không được lén đi làm đâu đấy."
Anh cũng không nỡ để một đứa bé yếu ớt đi theo người lớn phơi gió phơi nắng ở bên ở ngoài.
"Chăm trẻ con không ảnh hưởng đến việc đi làm, mẹ không nhận việc đồng ruộng, mẹ chỉ cắt cỏ heo thôi. Chẳng phải còn có ông nội con ở đây hay sao, còn biết bao nhiêu cháu trai cháu gái nữa, mẹ đợi đến khi đứa bé ngủ rồi mới đi cắt cỏ heo, để bọn họ trông giúp."
"Đúng đấy, bằng không thì còn có cha nữa mà." Lục Thanh An cũng lên tiếng. Làm gì có chuyện chăm cháu trai cháu gái mà lấy tiền cơ chứ, nói ra sẽ bị người ta chê cười mất.
"Bọn con đã ra ở riêng rồi..."
Lục Trường Chinh còn chưa nói xong thì bị Lục Bá Minh ngắt lời: "Ra ở riêng nhưng vẫn là con cháu của ông bà. Trường Chinh, nếu cháu cảm thấy việc trông trẻ ảnh hưởng đến mẹ cháu giành điểm công tác thì cuối năm mua nhiều lương thực hơn là được rồi." Đưa tiền thì khách sáo quá.
Lục Bá Minh cũng lên tiếng rồi nên Lục Trường Chinh không nói tiếp nữa. Không nhận tiền thì anh bù đắp vào chỗ khác vậy.
Sau đó anh lại từ từ thuyết phục mẹ mình đừng đi làm, dành hết thời gian ở nhà giúp đỡ chăm trẻ.
Thế là chuyện chăm con đã được quyết định.
Sau khi ăn xong đi về, Lục Trường Chinh mau chóng tắm rửa rồi vào phòng chơi với con.
Lúc ăn cơm thì hai đứa nhỏ này đã ngủ một giấc rồi nên bây giờ đang tràn đầy năng lượng.
Lạc Lạc vô cùng hợp tác, bị chọc cười khanh khách, An An thì ở bên cạnh im lặng nhìn.
Người ở vùng đất Tuyệt Linh này đều trông có vẻ không thông minh lắm nhỉ!
"Vợ ơi, sao anh cảm thấy con gái mình trông lạnh lùng vậy?" Lục Trường Chinh bất đắc dĩ nói, phải dùng từ của tương lai mới có thể hình dung chuẩn xác được.
Chẳng phải con gái đều là áo bông nhỏ sao? Tại sao con gái nhà anh lại không thèm đếm xỉa đến anh vậy?
"Con bé là chị gái nên tất nhiên là chín chắn hơn rồi." Tô Mạt nói, cơ thể trẻ con nhưng linh hồn người lớn, lạnh lùng là đúng rồi.
Cô ở cữ không có việc gì làm nên thường xuyên lén lút quan sát hai đứa nhỏ này.
Hẳn là Lạc Lạc được sinh ra như bình thường, chỉ thông minh hơn trẻ con đồng trang lứa một chút, còn An An thì có lẽ vẫn còn ký ức của kiếp trước.
Bởi vì đã từng bị hút cạn dị năng nên Tô Mạt không khỏi lo lắng rằng An An có phải là người xấu hay không.
Thế nhưng theo như cô quan sát thì có vẻ con người của An An không xấu, chỉ là hơi khó tính, tính cảnh giác cao, trông như rất lạnh lùng, thỉnh thoảng lại mất kiên nhẫn nhưng thực ra con bé rất kiên nhẫn với Lạc Lạc.
Có vài lần Tô Dịch Viễn đi vắng, Lạc Lạc thức dậy khóc lóc, Tô Mạt muốn quan sát phản ứng của An An nên giả vờ ngủ.
Lúc đầu thì An An còn kêu lên, cố gắng thu hút mọi người, nhưng thấy không có ai để ý, con bé bèn bi bô và vẫy đôi tay nhỏ bé dỗ dành em trai. Sau đó, chỉ cần em trai khóc thì An An sẽ đi dỗ em trai.
Cho nên trong mắt Lý Nguyệt Nga và những người khác, hai đứa nhỏ này rất dễ chăm, không thích quấy khóc.
Buổi trưa ngày hôm sau, sau khi Khương Nguyệt và Mã Tiểu Quyên tan ca liền mang theo đồ đạc đến thăm Tô Mạt.
Thực ra họ đã muốn đến đây từ lâu rồi nhưng lúc ấy Tô Mạt đang ở cữ, anh họ của cô cũng ở đây nên họ không đến.
Sáng hôm nay lúc đi làm, họ nghe người ta bảo là thai long phụng thì biết Tô Mạt đã ra ở cữ rồi nên vội vàng đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-206.html.]
Hai người họ chơi đùa với hai đứa nhỏ, bé Lạc Lạc đáng yêu rất nể mặt mà cười khanh khách, còn cô bé An An lạnh lùng thì vẫn hờ hững lạnh nhạt.
"Tô Mạt, con gái của cậu có cá tính thật đấy." Mã Tiểu Quyên bế An An lên và cười nói.
Hơ! Cô bé càng phớt lờ cô ta thì cô ta càng muốn trêu chọc cô bé.
Cuối cùng An An cảm thấy phiền nên tè ra quần, suýt nữa Mã Tiểu Quyên đã nhảy dựng lên, vội vàng đưa đứa bé cho Tô Mạt.
Đương nhiên Tô Mạt cũng không bỏ qua nét gian xảo trong đôi mắt của An An, cô mỉm cười lau m.ô.n.g cho con bé, thay tã rồi nựng mũi của con bé và nói: "Lần sau không được trêu chọc người khác nữa."
Cô đặt đứa bé lên giường rồi ba người ngồi bên cạnh giường trò chuyện.
Khương Nguyệt lấy hai đôi giày đầu hổ từ trong túi vải ra: "Chị Tô Mạt, đôi giày đầu hổ này là chị gái em may, bảo em tặng cho chị. Chị ấy nghe nói chị sinh thai long phụng thì cực kỳ vui mừng."
Tô Mạt cảm ơn cô ta rồi vui vẻ nhận lấy. Tay nghề của Khương Lan rất tốt, đôi giày đầu hổ mà cô ta may vô cùng tinh xảo.
Sau đó Khương Nguyệt lại lấy trong túi vải ra hai bộ quần áo nhỏ màu trắng được làm từ vải bông: "Chị Tô Mạt, đây là đồ mà em may cho hai đứa nhỏ, mong chị không chê."
Tô Mạt mở ra xem, hai bộ quần áo nhỏ này được may rất khéo léo, ở góc áo còn có chữ "chị gái" và "em trai" may bằng sợi chỉ có màu khác nhau.
"Tay nghề tốt thật đấy, bộ quần áo này rất đẹp, chắc chắn bọn nhỏ rất thích cho xem, cảm ơn em nhé, Khương Nguyệt." Tô Mạt nói: "Trước đây em từng học may quần áo à?"
Khương Nguyệt ngượng ngùng cười: "Mẹ em dạy đấy, em và chị em đều học cả."
Bà ngoại của cô ta là thợ may có tiếng, trước đây bà ấy toàn may quần áo cho những nhà có tiền, mẹ cô ta đã bảo rằng không được để mất tay nghề này.
Tô Mạt nhìn bộ quần áo và đôi giày, có vẻ như người mẹ này là một thợ may giỏi giang. Cô phải nhớ lấy nhân tài này, qua vài năm nữa sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.
Mã Tiểu Quyên cũng lấy đồ mà mình đã mang theo đưa cho Tô Mạt: "Tô Mạt, cậu biết tớ không có tài cán gì mà nhỉ, nên tớ mua hai cân đường đỏ để cậu bồi bổ sức khỏe."
"Tớ đang định đi mua đường đỏ thì cậu đã mang đến đây rồi, chúng ta đúng là tâm linh tương thông." Tô Mạt cười nói.
"Thật sao? Cậu dùng được là được rồi." Mã Tiểu Quyên thở phào nhẹ nhõm, cô ta còn sợ món quà của mình đơn giản quá.
"Đồ tốt như đường đỏ sao lại không dùng cho được chứ."
Tô Mạt cất gọn quà cáp vào rồi ba người lại trò chuyện một lúc, cuối cùng Tô Mạt khuyên nhủ: "Tớ nghe chồng tớ bảo học kỳ sau trường tiểu học của đại đội và công xã sẽ tuyển giáo viên, các cậu mau chóng chuẩn bị đi, có lẽ vài ngày nữa tin tức này sẽ được công bố."
Tin tức này là do Lục Trường Chinh đã nói với cô vào mấy ngày trước, hiện giờ bên khu mỏ quặng đã ổn định rồi, người thân của các cán bộ và kỹ sư sẽ lần lượt đến đây, trẻ con cũng sẽ nhiều hơn nên chắc chắn phải mở thêm một lớp.
Hai người họ nghe thấy thế đôi mắt liền sáng lên.
Nếu họ có thể thi đỗ giáo viên thì sau này không cần phải ra đồng làm việc nữa, có thể hưởng thụ điểm công đồng đều trong đại đội, mỗi tháng còn được trợ cấp vài tệ.
"Được, bọn tớ về chuẩn bị đây." Bây giờ họ đã có phòng riêng rồi, có làm gì ở trong đó cũng không sợ người ta biết.
Hai người họ chào tạm biệt Tô Mạt rồi vội vàng đi về.
Hai ngày nữa trôi qua.
Canh Trường Thanh bận rộn hơn một tháng trời cuối cùng cũng nhín được chút thời gian đến thăm hỏi.
Canh Trường Thanh ngồi xe ô tô của huyện đến, chốc nữa anh ta còn phải đi. Xa chạy đến bộ đại đội, đúng lúc Tô Mạt và Lý Nguyệt Nga đang đẩy bọn nhóc đi tản bộ.
Nhìn thấy Canh Trường Thanh, Lý Nguyệt Nga cười nói với bọn nhóc: "An An Lạc Lạc, ông chú của các cháu đến thăm các cháu kìa."
Khóe môi Canh Trường Thanh co giật, cố gắng kìm nén mới không bị suy sụp.
Người phụ nữ đi theo Canh Trường Thanh bước xuống xe không nhịn được mà cười phụt ra tiếng.