Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 209

Vào giữa tháng tám, trường tiểu học đại đội thôn Lục Gia và tiểu học công xã đã phát thông báo muốn tuyển thêm một giáo viên tiểu học.

Trường tiểu học đại đội đưa ra đãi ngộ là hưởng công điểm trung bình hàng năm của đại đội, cộng thêm năm tệ tiền trợ cấp mỗi tháng. Trong khi đãi ngộ mà trường tiểu học ở công xã đưa ra lại tốt hơn chút, mỗi tháng được nhận mười lăm tệ tiền lương nhưng không có công điểm, nguồn cung cấp lương thực vẫn là ở đại đội.

Tin tức vừa nổ ra, tất cả nhóm thanh niên trí thức ở công xã xoa tay hầm hè, thi nhau đi đăng ký.

Kỳ thi được chia làm ba vòng, thi sơ khảo, thi vòng hai và giảng thử. Thời gian thi của hai trường khác nhau nên Mã Tiểu Quyên và Khương Nguyệt đăng ký tham gia cả hai.

May là đại đội thôn Lục Gia chỉ giới hạn người trong đại đội mới được đăng ký, còn trường tiểu học công xã thì có rất nhiều người. Lúc diễn ra vào thi sơ khảo, có hơn năm sáu trăm người tham gia.

Sau cuộc cạnh tranh sứt đầu mẻ trán, Mã Tiểu Quyên giành được suất vào trường tiểu học đại đội thôn Lục Gia, còn suất vào trường tiểu học công xã là người khác giành được.

Thật ra thành tích bài thi viết của Khương Nguyệt khá tốt, nhưng vì hơi căng thẳng nên cô ta làm không tốt trong phần thi giảng thử, đành để vụt mất cơ hội tốt.

Thời gian cứ trôi qua…

Cuộc sống của Tô Mạt trong tháng tám trôi qua bình dị như thường, thời gian trôi thật nhanh, vừa chớp mắt một cái đã tới tháng chín.

Hôm nay, sau khi Tô Mạt mua phiếu cơm, cô đến quầy lương thực để lấy số lương thực còn sót lại.

Còn thừa mười bảy cân lương thực tinh, Tô Mạt lấy bảy cân gạo, mười cân lương thực tinh còn lại cô đổi sang thành ba mươi cân hạt ngô.

Gạo có giá là một hào bốn một cân, mà hạt ngô là năm xu một cân, tổng cộng khoảng hai tệ bốn hào tám.

Tô Mạt đứng ở cửa sổ thanh toán, sau khi trả tiền và ghi phiếu, cô tới cửa sổ nhà kho, đưa tờ giấy bạch và bao đựng lương thực vào nhờ nhân viên bên trong cân lương thực vừa đủ.

Đúng lúc này, cha chồng của Lục Tiểu Lan là Dương Hựu Bình tới, thấy Tô Mạt đang chờ cân lương thực, ông ta chào hỏi vài câu rồi vào nhà kho.

“Em gái, em quen chủ nhiệm quầy lương thực à?” Một chị gái đang đợi cân lương thực bên cạnh nhỏ giọng hỏi sau khi thấy Dương Hựu Bình đi vào nhà kho.

Tô Mạt gật đầu.

“Tốt quá, vậy thì chắc chắn em sẽ mua được lương thực tốt.” Chị gái kia nói với vẻ hâm mộ.

Tô Mạt thấy hơi khó hiểu, đây không phải lần đầu tiên cô tới đây mua lương thực, trước đó cô cũng tới mua mấy lần rồi, dường như lương thực không có vấn đề gì hết.

Một lúc sau, chị gái cân xong lương thực.

Chị gái kia mở ra, cầm lên xem thử rồi thấp giọng lẩm bẩm: “Lại bỏ thêm đồ vào.”

Tô Mạt ngó đầu vào nhìn thử, chị gái kia mua một ít gạo, bột mì trắng và hạt ngô.

Mà bột mì trắng thì có rất nhiều chỗ màu vàng, có lẽ được trộn lẫn với rất nhiều bột ngô, gạo và hạt ngô cũng bị bỏ chung với hạt cát. Mặc dù nói mấy thứ này ít nhiều gì cũng sẽ dính vài hạt cát, nhưng rõ ràng chúng đã vượt quá giới hạn, có lẽ là người ta cố tình đổ thêm vào.

“Chị gái, nhiều hạt cát vậy sao chị không phản ánh?”

Chị gái nọ cười khổ: “Chị nào dám chứ. Chị đã phản ánh một lần rồi, sau vài tháng chị quay lại mua lương thực, hạt cát còn tăng nhiều hơn trước gấp mấy lần. Như bây giờ cũng tốt lắm rồi, tạm chấp nhận đi.”

Tô Mạt cau mày, vậy tức là chị gái này bị người ta cố tình nhắm vào sao? Hay là thực sự thì ai cũng như vậy?

“Trước đây em cũng tới nơi này mua lương thực mấy lần rồi nhưng không thấy có vấn đề gì.”

“Em gái à, em quen biết chủ nhiệm quầy lương thực nên tất nhiên họ sẽ không dám cân lương thực đểu cho em.”

“Trước đó họ không biết là em quen chủ nhiệm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-209.html.]

“Em gái, em là cán bộ công xã đúng không?” Thời buổi này, người dân thường gọi nhân viên chính phủ là cán bộ.

Tô Mạt gật đầu.

“Đó chính là lý do đấy, bọn họ sẽ nhìn người để đưa đồ ăn, chắc chắn họ sẽ không dám cân lương thực đểu cho cán bộ đâu. Không tin em cứ thử đi ngó đồ của những người khác mà xem.

Một lát sau, lại có hai người được cân lương thực, Tô Mạt tiến lên xem thử, quả nhiên là không khác với chị gái kia mấy.

Chỉ một lúc sau, Tô Mạt cũng cầm lương thực ra.

Tô Mạt cầm lấy, cảm giác túi gạo kia rất nặng, chắc chắn không chỉ có bảy cân, cô hỏi: “Đồng chí, có phải đồng chí cân sai rồi không?”

Người nọ cười tủm tỉm rồi xua tay: “Không sai không sai, tôi nhìn kỹ lắm.”

Chị gái kia vẫn chưa đi mà đứng đợi xem lương thực của Tô Mạt, khi nhìn thấy lương thực của cô không bị lẫn hạt cát nào, chị gái nói: “Em gái, em quen biết chủ nhiệm Dương, em có thể phản ánh lại với ông ta rằng hãy để ý đến chuyện này chút được không? Nếu không chắc dân sống cũng không nổi nữa mất. Mua mười cân lương thực, lúc tốt thì chỉ lẫn nửa cân hạt cát, còn lúc nào xấu thì khéo cũng phải đến một hai cân.”

Tô Mạt hơi ngượng ngùng: “Cái này, em với ông ấy cũng không phải chỗ thân quen đâu. Em sẽ phản ánh lại với ông ấy, nhưng có hiệu quả hay không thì em cũng không biết.”

Tô Mạt nghi ngờ việc này cũng có liên quan tới Dương Hựu Bình, ông ta là chủ nhiệm của quầy lương thực, không thể có chuyện ông ta không biết tình trạng này.

“Được, cảm ơn em gái.” Dứt lời, chị gái nở nụ cười châm chọc rồi rời đi.

Tô Mạt cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chỉ vì là người quen họ hàng của thứ quan tham này, mặc dù rõ ràng cô cũng chẳng nhận được lợi lộc gì từ ông ta nhưng bởi cái danh người quen nên cũng nhận lại ánh mắt khinh bỉ và coi thường từ người khác.

À, cũng không thể nói là không được lợi lộc gì. Mẹ nó chứ, số gạo vừa rồi chắc chắn không chỉ dừng lại ở con số bảy cân, nhưng bây giờ cô lại không có cân.

Đợi sau khi về tới đại đội, Tô Mạt lập tức mượn cân của bộ đại đội cân thử. Mua bảy cân gạo nhưng lại được đong hơn chín cân, ba mươi cân bắp nhưng phải cỡ ba mươi ba cân.

Lục Thanh An thấy nét mặt Tô Mạt không được tốt lắm, ông ấy hỏi: “Sao thế? Họ cân thiếu cho con à?”

Tô Mạt lắc đầu, thấp giọng đáp: “Dạ không, cân thừa.”

Lục Thanh An kinh ngạc, có chuyện tốt như vậy sao?

Sau đó, Lục Thanh An nghĩ tới gì đó, khẽ hỏi: “Cha chồng Tiểu Lan cố tình cân thừa cho con sao?”

Tô Mạt gật đầu: “Cha, tối nay ăn cơm xong, con có chuyện muốn nói với mọi người.”

Dương Hựu Bình như vậy thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, Lục Tiểu Lan cần buông bỏ cuộc hôn nhân này ngay mới được. Trước kia cô vốn tưởng nhà bọn họ chỉ hơi mưu mô, nhưng không ngờ lại tham lam đến mức thế này.

Vừa hay, chiều tối hôm đó Lục Trường Chinh cũng về nhà, cơm nước xong xuôi, hai vợ chồng đẩy con tới nhà họ Lục.

Đợi Tô Mạt kể lại chuyện buổi chiều, ba khuôn mặt già đều tỏ ra rất không vui. Đặc biệt là Lục Bá Minh, đời này ông cụ ghét nhất là thứ quan tham ô lại, không thể tin được mình lại kết thông gia với loại người như thế.

“Ngày mai gọi Tiểu Lan về đây, hỏi xem con bé có biết việc này không?” Sắc mặt Lục Bá Minh xanh mét.

Đại đội của bọn họ có chia lương thực, họ chưa từng tới quầy lương thực của công xã mua đồ nên hoàn toàn không biết có chuyện như vậy. Nếu biết, dù Tiểu Lan có cương quyết kết hôn thế nào ông cụ cũng không đồng ý.

Lý Nguyệt Nga thấy sắc mặt Lục Bá Minh trở nên khó coi thì bắt đầu lo sợ: “Khoảng thời gian trước con bé Tiểu Lan có nói chuyện này với con rồi, nó muốn ly hôn. Con đang nghĩ liệu có phải vì nó phát hiện ra việc này không?”

“Được, bảo con bé ly hôn đi, nhà chúng ta không thể kết thân với loại người như thế được.” Lục Bá Minh nói.

Cũng may là cháu gái ông cũ vẫn biết phân rõ đúng sai, chứ không ông cụ lại đau đầu rồi.

Bình Luận (0)
Comment