Ngày hôm sau, lúc Tô Mạt đi làm, tới hợp tác xã mua bán để nói với Lục Tiểu Lan rằng cha mẹ nhớ cô ấy, bảo cô ấy về nhà ở một đêm.
Sau đó lại tới quầy lương thực và trả lại số lương thực còn thừa ngày hôm qua, nói là hôm qua họ cân nhầm, thừa nhiều, cô không muốn kiếm lời từ quốc gia.
Lục Tiểu Lan hơi lo lắng, từ khi sau khi cô ấy lấy chồng, mỗi khi trong nhà gọi cô về thì đều có chuyện. Nhưng hình như gần đây trong nhà không chuyện vui gì.
Tan làm, Lục Tiểu Lan nói một tiếng với Dương Cảnh Minh rồi lái xe về nhà.
Sau khi chia đồ ăn vặt mang về cho cháu trai cháu gái, Lục Tiểu Lan xách theo xương sườn đã mua và vào bếp giúp Lý Nguyệt Nga nấu cơm.
“Mẹ gọi con về có chuyện gì không?”
“Đợi ông và cha con về rồi nói.” Lý Nguyệt Nga thở dài, vỗ lưng Lục Tiểu Lan để trấn an.
Lục Tiểu Lan thấy Lý Nguyệt Nga như vậy, trong lòng càng căng thẳng hơn. Phải đợi đàn ông về rồi nói, đây là chuyện lớn rồi.
Ăn cơm thời điểm, Lục Tiểu Lan muốn nói lại thôi, Lục Thanh An thấy thế, nói: “Cơm nước xong lại nói.”
Lục Tiểu Lan: “...”
Ngay cả món xương sườn hấp khoai môn yêu thích nhất của mình, cô ấy cũng thấy ăn không ngon.
Sau khi ăn xong, Lục Tiểu Lan ngồi thẳng người, đợi Lão Tam mở miệng.
Trước đó cô ấy còn tưởng trong nhà có chuyện gì, giờ thì rõ ràng họ tới vì chuyện của cô ấy. Tháng trước mẹ đã nói với cô ấy về chuyện ly hôn, cô ấy đoán nếu mẹ nói với ông và cha thì hiện giờ gọi cô về là để hỏi cho rõ.
“Cháu có biết mấy chuyện ở quầy lương thực không?” Lục Bá Minh mở miệng.
Lục Tiểu Lan ngạc nhiên, hỏi: “Chuyện gì?”
“Là chuyện trong lương thực đã mua có trộn gì đó vào.”
Lục Tiểu Lan ngạc nhiên, nói: “Trước giờ chưa từng nghe, nhưng năm nay lần lượt nghe tin phong phanh.”
Thật ra trước đó cũng có tình huống như vậy, nhưng khi đó có Canh Trường Thanh ở đó nên quầy lương thực không dám làm quá mức, còn trong phạm vi chịu đựng của dân chúng, cho nên không ai nói gì. Năm nay Canh Trường Thanh bị điều đi rồi, tình hình trở nên nghiêm trọng hơn nhiều, lúc này mới lan ra tin đồn.
“Vậy cha chồng của cháu biết chuyện này không?” Lục Bá Minh hỏi tiếp.
Lục Tiểu Lan im lặng.
Tuy cô ấy không hỏi chuyện về cha chồng, nhưng mọi người sống chung dưới một mái nhà, có một số chuyện cô có thể nhìn thấy.
Ví dụ t.h.u.ố.c lá xa xỉ, rượu trà và các thực phẩm dinh dưỡng trong nhà, chắc chắn những thứ này không thể gồng gánh nổi chỉ bằng lương của một chủ nhiệm công xã trong quầy lương thực như cha chồng của cô ấy được.
Lục Bá Minh nhắm mắt, nếu trước đó ông ấy còn giữ một ít hy vọng, cho là người bên dưới giấu trên lừa dưới, có thể thông gia không biết rõ, bây giờ là hoàn toàn không còn mơ mộng gì nữa.
“Mẹ cháu nói cháu muốn ly hôn, là vì chuyện này à?”
Lục Tiểu Lan lắc đầu: “Lúc cháu muốn ly hôn thì cháu còn chưa nghe thấy chuyện này, do là vì cháu thấy rõ nhân phẩm cả nhà họ nên mới nảy ra suy nghĩ ly hôn.”
“Cả nhà họ ai cũng tính toán và ích kỷ, Dương Cảnh Minh cũng là người ích kỷ và bạc bẽo, chỉ cần chuyện có lợi cho anh ta thì anh ta có thể giả vờ không biết gì, thản nhiên tận hưởng.”
“Trong lòng cháu lạnh rồi, cảm thấy đi theo người như vậy, đoán chừng không rơi vào kết cục tốt gì.”
“Cháu hạ quyết tâm muốn ly hôn?”
“Vâng, cuộc hôn nhân này, chắc chắn cháu phải ly hôn.” Lục Tiểu Lan gật đầu mạnh: “Cháu đang nghĩ cách, xem làm thế nào để giảm ảnh hưởng của vụ ly hôn này xuống thấp nhất, chỉ là phải vạ lây cha mẹ và anh chị bị người ta đàm tiếu một thời gian.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-210.html.]
Lục Bá Minh xua tay: “Vậy cháu nghĩ ra cách chưa?”
Lục Tiểu Lan lắc đầu.
Lục Bá Minh thở dài: “Gọi cha và ba anh của cháu tới, thông báo việc này cho họ.”
Tránh khỏi một bên suy nghĩ ly hôn, một bên lại không biết tình hình, cho rằng còn đang thông gia.
Sau khi ba anh em Lục Trường Chinh tới, Lục Bá Minh nói chuyện vừa rồi, Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc đều kinh ngạc.
“Này… Chuyện này, con người của Cảnh Minh rất tốt, không tới mức phải ly hôn chứ?” Lục Vệ Quốc không hiểu lắm.
Cuộc sống sống rất tốt, vì sao phải ly hôn, dù cha của Dương Cảnh Minh làm một ít chuyện không hay, nhưng đó chỉ là cha của anh ta, có liên quan gì tới Dương Cảnh Minh?
Lục Vệ Quốc đi làm ở công xã, thường gặp phải Dương Cảnh Minh, Dương Cảnh Minh không phải người keo kiệt, thường xuyên mời Lục Vệ Quốc đến ăn cơm trong căn tin ở công xã, nên Lục Vệ Quốc có quan hệ tốt nhất với Dương Cảnh Minh trong số ba anh em.
“Phải không, con là người ngoài sao mà biết? Tiểu Lan sống với anh ta, sao có thể không biết rõ chứ?” Lý Nguyệt Nga mắng.
“Không phải chứ, mẹ, Tiểu Lan tùy hứng như vậy mà mẹ cũng tùy nó à? Trong ngần ấy năm, mẹ đã từng thấy cô gái nào ly hôn ở trong thôn của chúng ta chưa?” Lục Vệ Quốc nói, dù sao anh ta không đồng ý ly hôn.
Trong mắt Lục Vệ Quốc, Dương Cảnh Minh là một em rể rất tốt.
“Cảnh Minh có công việc tốt, tính tình dễ chịu, trông cũng đẹp trai, lại không có đam mê xấu gì, đối xử khá tốt với Tiểu Lan, cũng tôn trọng nhà chúng ta. Con rể như vậy, có bao nhiêu người đốt đèn lồng cũng không tìm được?”
“Người như vậy, Tiểu Lan không nghĩ tới chuyện sống cho tốt mà lại muốn ly hôn, đúng là nháo chuyện.” Lục Vệ Quốc nói muốn hơi phát bực.
Tiểu Lan đúng là bị chiều hư, trước đó người này là do tự nó nói, giờ nói ly hôn là phải ly hôn.
Lục Tiểu Lan thấy Lục Vệ Quốc nói như vậy, không lên tiếng, chỉ là rưng rưng nước mắt, tuy trước đó nghĩ rằng có thể anh trai sẽ không đồng ý, nhưng thực sự nghe được thì vẫn rất đau lòng.
“Nề nếp nhà họ không được, Tiểu Lan muốn ly hôn, ông đồng ý.” Lục Bá Minh liếc Lục Vệ Quốc, mở miệng.
Lục Vệ Quốc nghẹn họng: “Ông, sao ông cũng...”
“Sau khi ly hôn thì Tiểu Lan sao bây giờ? Dương Cảnh Minh có thể nhanh chóng tìm người khác, nhưng Tiểu Lan thì sao? Gả lần hai thì còn có thể tìm được người nào tốt chứ? E là kém xa so với nhà Dương Cảnh Minh, tới lúc đó sống không vừa ý là lại ly hôn nữa à?”
Nghe Lục Vệ Quốc ném d.a.o nhỏ ‘cạch cạch’, Lý Nguyệt Nga tức giận, đập một cái tát: “Con câm miệng cho mẹ.”
“Con biết lời này không dễ nghe, nhưng con nói là sự thật, Tiểu Lan đã suy nghĩ những điều này chưa?”
“Anh hai, em đã suy nghĩ rồi, về sau em không lấy chồng nữa, ở nhà chăm sóc cha mẹ, em cũng có công việc, nuôi sống bản thân là không thành vấn đề.”
Lục Vệ Quốc lại nghẹn họng: “Thôn của chúng ta không có ly hôn, nếu em về thì có thể chịu được sự đàm tiếu trong thôn sao?”
“Không có gì mà không chịu được, mẹ của chị dâu hai ngoại tình, lén chửa hoang, chẳng phải cũng vẫn sống như bình thường sao. Em chỉ ly hôn thôi, không làm chuyện xấu gì, vì sao không chịu nổi chứ?”
Mọi lời nói của Lục Vệ Quốc đều nghẹn ở cổ họng, sau một lúc lâu mới hộc ra được một câu: “Dù sao anh không đồng ý ly hôn.”
“Dù cháu có đồng ý hay không thì đã quyết định ly hôn rồi. Gọi mấy đứa tới đây là để thông báo, đừng vô ý làm hỏng việc.”
Thấy em trai đứng về phe đối phương, không hề quan tâm cân nhắc em gái của mình, Lục Thanh An rất tức giận.
“Em hai, tầm mắt đừng hạn hẹp như vậy, người ta chỉ bỏ ra hai bữa cơm đã mua chuộc em rồi. Một khi chuyện của Dương Hữu Bình bị điều tra là không tránh khỏi bị đi lao động cải tạo, nghiêm trọng hơn là bị tử hình. Tới lúc đó, cả nhà đều bị gặp họa.”
“Em có nghĩ tới lúc đó em gái phải trải qua cuộc sống thế nào sao? Là bị sẽ bị người mắng sau lưng.”
Lục Thanh An càng nghĩ càng bực, chợt đập bàn một cái, khiến Lục Vệ Quốc sợ hết hồn.