Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 211

"Thằng hai, con thực sự làm cha quá thất vọng, có người anh nào như con không? Chẳng quan tâm có phải em gái mình bị ấm ức gì trước không? Vì người ta mời ăn vài bữa cơm, con đứng về phía người ta à?"

"Mấy năm nay, Tiểu Lan mua bao nhiêu đồ cho hai con trai con? Người khác tốt với con một chút, con nhớ đến tận chân trời, sự cố gắng của người trong nhà, con coi như không nhìn thấy?"

"Cha không yêu cầu con đối xử với Tiểu Lan như nhà mẹ đẻ Tiểu Mạt, nhưng dù thế nào con cũng nên coi em nó là con người!"

Lục Thanh An tức giận chỉ vào mũi Lục Vệ Quốc mắng một trận.

Thật sự không so sánh sẽ không tổn thương, nhìn người nhà mẹ đẻ Tô Mạt, lại nhìn những con trai mình, thật tình đều không vừa mắt đứa nào.

Ông ấy cũng biết hiếm có nhà mẹ đẻ như vậy, cũng chẳng cần các con làm đến mức độ đó, nhưng thằng hai thực sự quá vô liêm sỉ.

Lục Thanh An ít khi nổi giận, thấy cha tức giận đến vậy, không chỉ Lục Vệ Quốc đang bị chửi sợ hết hồn, ngay cả Lục Hành Quân không lên tiếng cũng bị dọa sợ.

Cũng may anh ta chưa kịp lên tiếng, chú hai đã bước tới chặn họng súng.

Vốn dĩ Lục Hành Quân muốn hỏi rõ tình hình trước, xem có thể giải quyết mâu thuẫn này hay không, nếu có thể dàn xếp thì không cần ly hôn.

Anh ta lo nghĩ nhiều hơn một chút, dù sao anh ta cũng có hai con gái. Nếu có một người cô ly hôn, sau này hôn sự của con gái anh ta sẽ bị người có lòng kén chọn.

"Được rồi, hai đứa về đi, thằng ba ở lại. Trước tiên, các con đừng nói chuyện này ra bên ngoài, tự mình biết là được." Sau khi nổi giận, trong lòng Lục Thanh An không còn ngột ngạt nữa, xua tay bảo hai đứa con trai ra về.

Lục Tiểu Lan thấy Lục Thanh An nổi giận, nước mắt cũng rớt xuống, là cô ấy bất hiếu khiến cả nhà phải lo lắng theo.

Nhưng chuyện này đã là sai lầm, cô ấy không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa, nếu không chưa biết chừng sau này còn bao nhiêu chuyện phiền lòng đang chờ.

Đau dài không bằng đau ngắn, nếu phạm sai lầm thì nên chấm dứt nỗi đau ngay. Cô ấy còn trẻ, sau này cô ấy còn rất nhiều thời gian để bù đắp cho người nhà.

"Thằng ba, cha và ông nội con đã bàn bạc, Tiểu Lan muốn ly hôn chỉ sợ không dễ dàng, con có ý kiến gì không?"

Bọn họ nghĩ rằng bây giờ thằng ba có quyền thế, bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha. Ông ấy nghĩ tới nghĩ lui, muốn ly hôn thành công, chỉ sợ bọn họ phải bỏ ra thứ gì đó mới được.

"Đợi một chút, rất nhanh sẽ có cơ hội." Lục Trường Chinh nói.

"Bên huyện ủy đã bắt đầu chấn chỉnh, Dương Hữu Bình là chủ nhiệm quầy lương thực, chắc chắn không tránh khỏi liên quan, đến lúc đó chúng ta dùng việc này để bàn điều kiện với nhà anh ta, thỏa thuận ly hôn."

Lục Thanh An nhíu mày: "Chờ nhà cậu ta xảy ra chuyện, chỉ sợ càng khó buông tha."

"Không đâu ạ, đến lúc đó con sẽ đi đàm phán việc này." Lục Trường Chinh trả lời.

Lục Thanh An vỗ vai Lục Trường Chinh: "Thằng ba, vất vả cho con rồi."

Lục Trường Chinh xua tay, anh là anh trai, làm những việc này có tính là gì.

Dương Hữu Bình chỉ là một chủ nhiệm quầy lương thực nhỏ trong công xã, là một tên sai vặt trong toàn bộ dây chuyền, việc phạt nặng hay nhẹ, không phải là chuyện một câu nói của cấp trên.

Hôm qua sau khi nghe Tô Mạt nói về quầy lương thực, hôm nay Lục Trường Chinh bèn đi tìm Canh Trường Thanh, kể rõ tình huống này cho anh ta biết. Canh Trường Thanh cũng tiết lộ một vài tin tức cho anh, bảo anh chờ một chút, chuyện này sẽ nhanh chóng giải quyết.

Trong khoảng thời gian này, Canh Trường Thanh bận rộn là vì việc này.

Trên thực tế, tình trạng này ở quầy lương thực đều không hiếm trên cả nước. Chỗ bọn họ được mệnh danh là kho lương thực lớn nhất phía bắc, lương thực dồi dào, tình hình tương đối khả quan hơn.

Giống như một số thành phố không phải là tỉnh sản xuất lương thực lớn, mỗi lần đến đầu tháng khi quầy lương thực phát lương thực, tốc độ giống hệt như đi đánh trận, chậm một chút là không còn lương thực mà mua, đâu còn quan tâm đến chất lượng như thế nào, có lương thực mua là tốt lắm rồi.

Nếu không phải đến chợ đen mua lương thực với giá cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-211.html.]

Vì thế đơn vị có nhà ăn, đều vui vẻ ăn ở nhà ăn đơn vị. Dù có thể đắt hơn cơm mình tự làm một chút, nhưng ít ra không cần lo lắng về vấn đề có mua được lương thực hay không.

Quầy lương thực thuộc cục lương thực quản lý. Hiện nay, cục lương thực ở thành phố Song Sơn vẫn do hội ủy cách mạng kiểm soát.

Lần này Canh Trường Thanh phối hợp với bí thư Sầm tiến hành thanh lọc quần lương thực thành phố Song Sơn. Mặc dù không xóa sạch được đám tay, nhưng vẫn có thể diệt đám sâu mọt. Làm vậy, ít nhiều bọn họ sẽ kiềm chế hơn, sau này sẽ lập mưu đồ chậm hơn.

Sau khi Lục Vệ Quốc bị mắng, thở hổn hển về nhà, Lục Quế Hoa hỏi có chuyện gì, Lục Vệ Quốc bèn kể hết mọi chuyện.

"Cuộc sống này chỉ có chính mình biết, người ngoài không thể hiểu được. Tiểu Lan và Cảnh Minh tự do yêu đương, cô ấy muốn ly hôn nói rõ không chịu nổi cuộc sống như vậy, em cảm thấy anh đừng nên phản đối."

Lục Vệ Quốc sững sờ: "Em cũng đồng ý cho em ấy ly hôn?"

"Đồng ý, cuộc sống là của cô ấy. Cô ấy cảm thấy không sống hòa hợp được thì ly hôn thôi."

Lục Vệ Quốc sửng sốt, cả người hơi ngẩn ngơ, bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Tất cả mọi người đồng ý, anh ta lại cảm thấy không được, chẳng lẽ anh ta là người có lỗi sao?

Thật ra thì Lục Quế Hoa có mẹo vặt của mình.

Giờ đã là tháng chín, một thời gian nữa mẹ cô ta sắp trở về.

Nếu Lục Tiểu Lan ly hôn, trở thành người ly hôn đầu tiên trong đại đội, mọi người sẽ dời sự chú ý sang mẹ cô ấy, cuộc sống của bọn họ sẽ dễ chịu hơn.

Còn Tiểu Lan, đến lúc đó cô ta sẽ quan tâm cô ấy nhiều hơn, nếu có người nói cô ấy, thì cô ta sẽ giúp cô ấy mắng những người đó.

Hơn nữa, nếu Lục Tiểu Lan ly hôn, Lục Quế Hoa cảm thấy mình có đồng minh ở nhà họ Lục.

Hai người đều có vết đen, cô ấy sẽ không ngóc đầu lên được ở nhà họ Lục.

Sau khi Lục Hành Quân về nhà, cũng kể chuyện này cho Lưu Ngọc Chi nghe, Lưu Ngọc Chi lập tức nhíu mày.

Cô ấy cũng giống như Lục Hành Quân, càng lo nghĩ cho việc kết hôn của con gái.

Năm nay Lục Phượng Cần đã mười tuổi, con nít ở nông thôn kết hôn sớm, phần lớn con gái mười bảy mười tám tuổi đều lấy chồng. Nhìn có vẻ còn rất nhiều năm, nhưng thời gian trôi qua rất nhanh.

"Chuyện này không thể chịu đựng cho qua sao?" Lưu Ngọc Chi hỏi.

Lục Hành Quân khoát tay: "Không được, Dương Hữu Bình phạm pháp. Cha nói rồi, nhẹ thì lao động cải tạo, nặng thì bị tử hình, nên ly hôn sớm một chút, để tránh nhà chúng ta bị liên lụy."

"Mấy năm qua, anh quản lý tiền bạc trong đại đội, có người thân như thế, người khác cũng nghĩ anh tham ô mất." Trời đất chứng giám, anh ta chưa bao giờ tham lam một đồng nào của đại đội.

"Anh nói xem, có phải nhà chúng ta sẽ không ngóc đầu lên nổi không? Anh coi nhà chú hai và Tiểu Lan, họ hàng kiểu gì vậy trời?" Lưu Ngọc Chi bực mình, sau này cô ấy sẽ bị người khác nói ra nói vào.

"Nói những chuyện này làm gì, bây giờ đừng nhắc đến phong kiến mê tín, đây là cái kết kết hôn không nghe theo lời cha mẹ. Em do mẹ anh chọn, tìm hiểu cặn kẽ tốt biết bao." Không có chuyện gì phiền lòng, cuộc sống cũng rất hài hòa.

Lưu Ngọc Chi giận lườm anh ta: "Giờ biết em tốt rồi sao?"

Lục Hành Quân cười haha.

"Nhưng không phải mọi chuyện đều giống như vậy, em xem chú ba tự chọn vợ đấy, cuộc sống cũng rất hạnh phúc."

"Sao mà giống được, từ nhỏ chú ba đã ranh ma nghịch ngợm, ánh mắt của Tiểu Lan và Vệ Quốc sao có thể so với chú ba."

"Ôi! Hy vọng việc Tiểu Lan ly hôn sẽ giải quyết nhanh chóng, cuộc sống ổn định hơn!" Lục Hành Quân thở dài.

Bình Luận (0)
Comment