Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 212

Hai ngày nữa trôi qua.

Hôm nay Tô Mạt đang viết báo cáo dự án trong phòng làm việc, thư ký Đặng Hằng xuống tìm cô, bảo cô đến phòng làm việc của Phó Minh nghe điện thoại.

Là Canh Trường Thanh gọi điện tới, nói có việc tìm cô, bảo cô qua đó một chuyến.

Vừa nghe xong, Tô Mạt đã hiểu ngay, lập tức đạp xe lên huyện, giao thư Tô Đình Khiêm và Trương Chấn viết cho Canh Trường Thanh, để anh ta đi sắp xếp.

Canh Trường Thanh không ngờ Tô Mạt đến nhanh như vậy: "Cháu vẫn luôn mang thư bên người à?"

Tô Mạt gật đầu: "Cháu may một túi bí mật trong túi đeo vai, vẫn luôn để trong đó." Cô luôn cất thư trong không gian, chờ đợi tin tức của Canh Trường Thanh.

Canh Trường Thanh an ủi cười: "Đừng vội, Tiểu Mạt, sẽ nhanh thôi."

"Cháu có gì muốn gửi cho bọn họ, mấy ngày nay tranh thủ thời gian sắp xếp đi, đến lúc đó thông báo một tiếng sẽ đón người đi ngay."

Tô Mạt gật đầu.

Lúc này, thu hoạch vụ thu sắp bắt đầu, hy vọng tốc độ có thể nhanh hơn, đón người đi trước khi thu hoạch vụ thu.

Năm nay vụ mùa đến muộn, thu hoạch vụ thu cũng bắt đầu chậm hơn. Cô nghe Lý Nguyệt Nga nói đại đội thôn Lục gia dự tính bắt đầu thu hoạch vụ thu vào ngày mười, thời gian của những đại đội khác cũng gần giống như vậy.

Hôm nay là ngày bốn, không biết có kịp hay không.

Canh Trường Thanh vô cùng bận rộn, sau khi dặn dò công việc cho Tô Mạt thì bảo cô trở về.

Trên đường trở về, Tô Mạt tự hỏi nên chuẩn bị những thứ gì.

Đồ đạc không cần mua, đến Quảng Châu xa như vậy, rất bất tiện khi mang theo trên tàu. Hơn nữa, chắc ở đó bác cả cũng sắp xếp xong hết rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô nên chuẩn bị cho bọn họ thêm ít tiền mặt và phiếu vé là thích hợp nhất, nếu thiếu bảo bọn họ đến Quảng Châu mua thêm là được.

Cũng may lúc trước bác gái đổi cho cô phiếu thông dụng trên cả nước, cô chưa dùng bây giờ còn thừa rất nhiều, vừa hay có thể đưa cho bọn họ mang theo.

Tô Mạt đang suy nghĩ, đột nhiên có người gọi cô: "Em gái Tô… Em gái Tô..."

Tô Mạt quay đầu nhìn lại, là chị Tô ở hợp tác xã mua bán huyện. Cô nhanh chóng dừng lại chào chị ấy: "Chị Lưu, đã lâu không gặp, dạo này vẫn chị vẫn khỏe chứ?"

Chị Lưu vội vàng chạy tới: "Khỏe! Khỏe lắm! Em gái Tô, sao lâu rồi em không đến? Chị còn tưởng em dọn đi chỗ khác."

"Công việc hơi bận, nên em không tới."

"Em gái à, sắp thu hoạch vụ thu rồi, trái cây kia của em còn không?" Chị Lưu nhỏ giọng hỏi.

Tô Mạt cười: "Hết rồi ạ."

Chị Lưu hơi tiếc nuối, đầu năm nay đội vận tải chấn chỉnh lại, bên cô ấy cũng làm ăn kém hơn, còn tưởng rằng Tô Mạt sẽ có phương pháp khác.

"Thật sự không có hả?" Chị Lưu chưa từ bỏ ý định hỏi: "Em yên tâm, chị đây rất an toàn, cho dù có chuyện gì, chị cũng sẽ không liên lụy em."

Tô Mạt lắc đầu: "Không có thật, em còn không có ăn."

Chị Lưu thấy Tô Mạt nói không có, cũng thôi, đâu phải ai cũng có gan lớn như cô.

Sau đó, lại thay bằng một nụ cười: "Em Tô, nếu em cần hàng gì cứ tới tìm chị, chỉ cần không quá khó lấy, chị đều có thể tìm cho em."

"Chị Lưu, dạo này kiểm soát rất chặt chẽ, chị không sợ sao?" Đây cũng là người cần tiền hơn cần mạng, từ sau khi chú Canh nhậm chức, trong huyện nghiêm ngặt hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-212.html.]

"Ôi, chị chỉ giải quyết nhu cầu cho bạn bè và người thân của họ thôi, mua dùm một vài thứ, chứ đâu phải làm chuyện gì mất nhân tính." Chị Lưu xua tay nói.

Nghe chị Lưu nói câu này, Tô Mạt bật cười, đây có được xem là một hình thức khác của "mua hộ" ở thời đại này không nhỉ?

Nói chuyện với chị Lưu vài câu xong, Tô Mạt trở về nhà.

Ngày hôm sau, Tô Mạt thấy trên báo đưa tin có người được điều từ Thượng Hải đến Bắc Kinh, nhìn cách dùng từ hân hoan vui mừng trên báo, thì có vẻ giống như "người kế nhiệm."

Chẳng trách chú Canh lại nói: "Tính tự cao đi trước, sự sa ngã theo sau."

Danh tiếng này, chỉ sợ chưa từng có phải không?

Tô Mạt chuẩn bị xong phiếu tiền, buổi chiều đến thôn Lý Gia Ao thí nghiệm, cô đã thu hoạch phần lớn rau thí nghiệm, số còn lại để dành làm hạt giống, thi thoảng vẫn phải đến xem thử.

Bởi vì thu hoạch vụ thu sắp đến, đội sản xuất cố ý để mọi người nghỉ ngơi đầy đủ trước, nên buổi chiều kết thúc công việc sớm.

Tô Mạt tìm lý do, đến chuồng bò thấy bốn bề yên tĩnh, cô nhanh chóng vào trong phòng đưa sổ tiết kiệm và phiếu tiền đã chuẩn bị sẵn cho Tô Đình Khiêm.

"Cha mẹ à, hôm qua chú Canh đã gửi thư đi, phỏng chừng vài ngày nữa sẽ có người đến đón mọi người. Đây là phiếu tiền con chuẩn bị cho mọi người đến Quảng Châu dùng. Trên đường đi sợ không an toàn, trước tiên đừng cầm nhiều quá, chờ mọi người thu xếp ở Quảng Châu ổn thỏa, con sẽ gửi thêm."

Tô Mạt đưa cho cha mẹ và Trương Chấn 200 tệ tiền mặt và các loại phiếu phải dùng thường ngày.

"Lúc trước cho cha cho con hai sổ tiết kiệm này, mọi người mang theo đi. Bác cả có người ở Thượng Hải, đến lúc đó có thể nhờ bác ấy tìm người đi rút ra."

Tô Đình Khiêm cầm sổ tiết kiệm ba nghìn và tám vạn đưa trả cho Tô Mạt.

"Mạt Mạt, con cầm sổ tiết kiệm này đi. Chờ sau này có thể trở về Thượng Hải thì lấy ra dùng, tiền này cha vốn để lại làm của hồi môn cho con."

Tô Mạt khẽ giật mình: "Số tiền này không cần chia một nửa cho bác cả sao ạ?"

"Bác cả con có, số tiền này chia cho nhà chúng ta. Bây giờ cha giao cái này cho con." Tô Đình Khiêm trả lời.

"Dạ, vậy con nhận, cảm ơn cha." Đến lúc đó lấy tiền này làm vốn kinh doanh, chờ có công ty, sẽ chia cổ phần cho cha mẹ.

"Cha mẹ ơi, hai người đến Quảng Châu, thu xếp xong mọi thứ thì gọi điện cho con biết. Con có viết số điện thoại của đại đội trong phong thư đựng tiền."

Tô Đình Khiêm gật đầu, ánh mắt nhìn Tô Mạt tràn đầy không nỡ, lần từ biệt này không biết bao giờ mới có thể gặp lại con gái.

"Mạt Mạt, chờ sau này An An và Lạc Lạc lớn hơn, hãy dẫn bọn nó đến Quảng Châu thăm cha mẹ." Trong mắt Mạc Ngọc Dung ầng ậc nước mắt.

"Cha mẹ à, Trường Chinh nói năm sau anh ấy có thể đến quân khu Quảng Châu. Nếu như anh ấy được điều động thành công, đến lúc đó con sẽ đi theo đoàn quân." Tô Mạt nhanh chóng nói ra việc này.

"Thật sao?" Trong mắt hai người lộ ra vẻ mừng rỡ.

Tô Mạt gật đầu: "Hai người nhất định phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, chúng ta sẽ nhanh chóng có thể đoàn tụ."

"Mấy hôm nay, không có việc gì con sẽ không tốt. Thời điểm này rất quan trọng, vẫn nên giữ vững một chút mới được."

Sau khi ôm hai người, Tô Mạt nhanh chóng đi ra ngoài. Trước khi đi, còn đặc biệt nhìn nơi màu mỡ này một lần.

Năm ngày sau, Hội ủy cách mạng huyện Thanh Khê nhận được một điện tín.

Nội dung cơ bản của văn bản báo cáo là các đồng chí từ Thượng Hải chuyển xuống như Trương Chấn, Đinh Chí Thành, Tô Đình Khiêm, Mạc Ngọc Dung bị kẻ xấu hãm hại, chỉ trích sai trái. Hội ủy cách mạng Bắc Kinh Thượng Hải đã kiểm tra và xác nhận, bây giờ nhằm sửa lại án sai, hy vọng hội ủy cách mạng huyện Thanh Khê sắp xếp ổn thỏa, đưa bốn người trở về quê quán.

Hội ủy cách mạng huyện Thanh Khê tra xét, bốn người đều ở tại chuồng bò thôn Lý Gia Ao, vội vã lái xe nhỏ đến đón người.

Tô Đình Đức và những người khác đã thu xếp xong xuôi, hai ngày sau sẽ có một lệnh điều động, điều bốn người đến Quảng Châu.

Người bố trí đến nhà ga Thượng Hải để đón người cũng là người của bọn họ, đến lúc đó sẽ mang theo lệnh điều động cho bọn họ. Bốn người cầm lệnh điều động khỏi cần đến trạm xe lửa, mà mua vé đến thẳng Quảng Châu là được.

Bình Luận (0)
Comment