Khi người của hội uỷ viên cách mạng đến, đội sản xuất thôn Lý Gia Ao đã huy động thu hoạch vụ thu. Ngày mai sẽ bắt đầu thu hoạch, xã viên cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần.
Thấy có xe đến, giống như là cán bộ huyện, đội trưởng Lý vội vàng ra nghênh đón.
Đội trưởng Lý biết họ đến đón vài vị đồng chí ở chuồng bò thì lập tức gọi người của chuồng bò đến, bảo bọn họ trở về thu dọn trước.
May mà trước đó bí thư Canh đã nhắc đến, ông ấy nói trước với người trong thôn, không làm gì những người ở chuồng bò.
Người ở chuồng bò cũng được đón đi rồi, xã viên thôn Lý Gia Ao mang tâm tư khác nhau.
Một ít người thường âm thầm ức h.i.ế.p bọn họ, trong lòng không khỏi luống cuống. Nghe nói những người này đều là quan lớn, bây giờ bọn họ trở về không biết có trả thù mấy người họ không.
Thái độ người của hội uỷ viên cách mạng đến đón người cũng rất tốt, bảo bọn họ cứ từ từ trở về thu dọn, không vội vàng, thu dọn xong thì xuống cũng được.
Người mà có thể sửa lại án, đều có người đứng phía sau, bọn họ không đắc tội được.
Thật ra mấy ngày nay đám người bọn họ đã lén lút thu dọn gần xong rồi, bọn họ cũng chỉ mang theo quần áo và đồ dùng sinh hoạt. Lương thực và chăn đệm thì để lại cho vợ chồng thầy Cố, giữ lại cho người sau này đến chuồng bò dùng.
Chỉ có người từng ở chuồng bò mới hiểu được cái khổ của nó. Giữ lại nhiều đồ, có lẽ sẽ có nhiều người chịu đựng được hơn.
"Lão Cố, chúng tôi đi đây, hai người bảo trọng." Mắt Tô Đình Khiêm ướt át: "Hai người đừng giấu đồ, không nỡ ăn, cơ thể là quan trọng nhất."
Thầy Cố cũng từng là du học sinh, rất hợp với Tô Đình Khiêm. Tô Đình Khiêm cũng thường xuyên giúp đỡ vợ chồng bọn họ, sống chung gần một năm, hai người đã kết anh em hoạn nạn có nhau.
"Cuộc sống sẽ trở nên tốt đẹp, chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại."
"Được!" Thầy Cố gật đầu, nước mắt lưng tròng: "Chúc ông bình an thuận lợi!"
"Con gái tôi vẫn ở đây một khoảng thời gian nữa, tôi sẽ viết thư bảo con bé thường xuyên đến thăm ông." Tô Đình Khiêm suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói ra.
Bọn họ đi rồi, công việc ở chuồng bò sẽ dồn hết lên vai vợ chồng lão Cố. Vợ chồng họ đều là người tốt, Tô Đình Khiêm không muốn cơ thể họ bị tàn phá.
"Không cần! Chuồng bò không phải nơi tốt đẹp gì, lúc mọi người còn ở đây, con bé đành phải mạo hiểm. Mọi người đi rồi thì đừng bảo con bé đến. Mọi người cũng để lại rất nhiều đồ, bọn tôi dùng tiết kiệm, có thể dùng trong một hai năm." Thầy Cố xua tay.
Khi bọn họ được điều xuống, gần như là bị đuổi đến, ngoại trừ quần áo, chăn đệm, thì không còn gì khác, tiền cũng chỉ có mấy chục tệ.
Một năm nay, nếu không có bọn Tô Đình Khiêm, vợ chồng bọn họ đâu thể có cuộc sống tốt như vậy. Ông ấy đã nợ họ quá nhiều, cũng không biết ông ấy có cơ hội sửa lại án hay không, để có thể báo đáp ân tình.
"Mau đi đi! Sau này nhớ sống tốt." Thầy Cố lau mắt.
"Tiểu Cố, bảo trọng!" Trương Chấn nói. Nhà họ Cố đắc tội người ta nên mới gặp phải tai hoạ này, vấn đề giải quyết cũng rất dễ dàng, chỉ xem thái độ bên trên thế nào.
"Bảo trọng!"
Mọi người chào tạm biệt xong thì xách hành lý rời khỏi chuồng bò, nơi bọn họ phải chịu đắng nuốt cay.
Khi đi đến chỗ rẽ, Tô Đình Khiêm quay lạ, phát hiện vợ chồng lão Cố vẫn đứng bên ngoài, vẫy tay nhìn bọn họ đi xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-213.html.]
Tô Đình Khiêm nhắm mắt lại, quay đầu tiếp tục đi.
Bây giờ ông ấy còn khó bảo vệ bản thân, không giúp gì được họ, chỉ hy vọng kế hoạch của anh cả thuận lợi, lật đổ những kẻ ác, minh oan cho những người không có tội.
Khi bọn Tô Đình Khiêm đang trong quá trình sửa lại án, phong trào chỉnh đốn quầy lương thực của thành phố Song Sơn cũng bắt đầu, một đống bằng chứng xác thực được bày ra trước mặt những người đó. Hội uỷ viên cách mạng thành phố Song Sơn đều hỗn loạn, nhất là Hội uỷ viên cách mạng huyện Thanh Khê, thật sự là một mớ hỗn độn.
Đây đúng là hiệu quả mà Canh Trường Thanh muốn.
Cho dù đối phương có tai mắt ở bên cạnh hay không, một khi hỗn loạn, người đó sẽ không kịp thông báo, anh ta cần sự chênh lệch này.
Đến khi đối phương nhận được thông báo ra chỉ thị, anh ta đã đưa được người đi.
Quả thật đối phương có mua gián điệp ở huyện Thanh Khê, nhưng bởi vì chuyện quầy lương thực, hôm sau ông ta mới nghe được tin tức, muốn ngăn cản thì đã không kịp. Bọn Tô Đình Khiêm đã sớm lên xe lửa, chỉ đành phải nhanh chóng gọi điện cho bên Thượng Hải.
Thế nhưng sau khi người nọ được điều đi, mấy thế lực bên Thượng Hải cũng tranh đoạt quyền lực, tin tức đến bên đó không ai để ý, chờ đến khi có người phản ứng lại báo cáo lên thì đã là một tuần sau.
Sau khi người nọ nhận được tin tức, ông ta không hề tức giận, người đã trở về Thượng Hải, ngược lại càng dễ bắt bí hơn.
Đừng nhìn công xã Hồng Kỳ là nơi nhỏ, nhưng có con nuôi và con rể nhà họ Tô ở đó, người của ông ta cũng khó thăm dò. Hai người này không dễ chọc, thân thế đều không có vấn đề gì, sau lưng cũng có chỗ dựa vững chắc, ông ta không dám động đến bọn họ.
Khi ông ta biết bọn Tô Đình Khiêm đã đến Thượng Hải, còn chưa ra khỏi nhà ga đã nhận được lệnh điều động đến Quảng Châu, vẻ mặt vô cùng khó coi, tức giận đập vỡ vài chén trà.
Nhưng bây giờ ông ta đang ở Bắc Kinh, ở trước mặt lãnh đạo nên không dám quá mức, để tránh bị lãnh đạo phát hiện.
Người nọ suy nghĩ, gọi điện thoại, dặn dò đối phương vài câu.
Cúp điện thoại, trong mắt người nọ hiện lên vẻ ác độc.
Ông ta vốn chỉ muốn tiền tài, nếu nhà họ Tô phối hợp, ông ta sẽ không đuổi tận g.i.ế.c tuyệt. Bây giờ nhà họ Tô lại quyết đấu như vậy, vậy cũng đừng trách ông ta.
Người nọ có thể từ một công nhân nhà máy bông vải lăn lộn lên đến vị trí bây giờ, là nhờ vào cách ông ta hiểu rõ lòng người, đối xử với cấp dưới cũng rất hào phóng. Hơn nữa ông ta còn nuôi một đám tay sai chuyên trừ khử những người đối lập với ông ta, nuôi đám người này cần một số tiền khổng lồ.
Dựa vào tiền lương của người nọ thì chỉ như là muối bỏ biển.
Vì thế người nọ đã tận dụng phong trào để trục lợi. Sở dĩ ông ta vội vàng ra tay với nhà họ Tô như vậy, là bởi vì ông ta đã có quan hệ mới, cần một số tiền lớn.
Người nọ quyền cao, thật sự không quá để ý đến tiền bạc như vậy, bình thường vơ vét được cũng đều chia cho cấp dưới, trong tay không tiết kiệm được bao nhiêu, lúc này mới vội vã kiếm tiền.
Ban đầu mục tiêu của ông ta không phải nhà họ Tô, dù sao nhà họ Tô cũng rất có danh tiếng ở Thượng Hải, nếu làm không tốt thì sẽ bị phản tác dụng.
Ông ta được người khác nói cho rằng nhà họ Tô cất giấu rất nhiều đồ cổ và vàng thỏi, sau đó mới quyết định xuống tay với nhà họ Tô.
Người của ông ta tìm ở nhà họ Tô, đào bới cả ngoài sân, chỉ thiếu điều quật ba mét đất lên, nhưng không hề tìm được cái gì. Ông ta nghi ngờ rằng có phải mình bị lừa hay không.
Bây giờ ông ta được thăng chức lên cao, cũng không cần nhiều tiền bạc như vậy, ông ta cũng đã định dẹp chuyện nhà họ Tô sang một bên.
Nhưng hành động của nhà họ Tô khiến ông ta cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.
Bây giờ người nọ như mặt trời ban trưa, lãnh đạo coi trọng ông ta, ông ta bành trướng, sao ông ta có thể nuốt trôi cục tức này được, phải trả lại cho họ.