Đang ăn cơm tối, Dương Hữu Bình bị người ta dẫn đi.
Phương Xuân Phương vô cùng sợ hãi, vội vã bảo Lục Tiểu Lan về nhà mẹ đẻ tìm Lục Trường Chinh, lại bảo Dương Cảnh Minh lên huyện tìm Dương Lợi Mẫn.
Dương Cảnh Minh cũng rất hoảng sợ, vội vàng đẩy xe đạp ra ngoài định đi ngay.
Lục Tiểu Lan đuổi theo ngăn cản anh ta, giả vờ khó hiểu hỏi: "Cảnh Minh, rốt cuộc chuyện như thế nào? Em phải nói sao với anh ba?"
Dương Cảnh Minh sửng sốt, dường như có phần khó nói, chỉ úp úp mở mở: "Cũng không có gì, là bố lấy một ít lương thực."
"Chẳng phải làm vậy là tham ô, ăn trộm sao? Sao cha có thể làm chuyện như thế? Cả nhà chúng ta đều có tiền lương, đâu phải không mua nổi lương thực. Chúng ta mau bù lại tiền lương thực, xem có thể được xử khoan hồng không."
Dương Cảnh Minh hơi xấu hổ: "Tiểu Lan à, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Em mau đi tìm anh ba, nhờ anh ấy đứng ra bảo đảm cho cha. Nếu như cha gặp chuyện gì, công việc của em và anh chưa chắc giữ được."
Lời nói của Dương Cảnh Minh khiến chút tình cảm cuối cùng của Lục Tiểu Lan với anh ta cũng biến mất.
Hóa ra anh ta luôn biết cha mình đang làm gì, nhưng chưa bao giờ khuyên nhủ, ngược lại yên tâm thoải mái hưởng thụ. Lúc này gặp chuyện không may, muốn kéo nhà cô ấy vào phiền phức, còn nói công việc của cô ấy có thể sẽ không giữ được.
Anh ta đang muốn dọa anh ba cô ấy à? Nằm mơ đi!
Khóe môi Lục Tiểu Lan khẽ rướn lên, cười nói: "Được, em thu dọn ít đồ đạc rồi về ngay."
Lục Tiểu Lan trở về phòng, sắp xếp gọn sổ tiết kiệm cô để dành hai năm qua và vài bộ quần áo để thay, lúc này mới ra ngoài đẩy xe đạp chuẩn bị về nhà.
Phương Xuân Phương thấy Lục Tiểu Lan cầm một túi quần áo, có chút kì quái hỏi: "Tiểu Lan, con cầm theo gói đồ làm gì thế?"
Sao đó bà ta lại vỗ đầu mình: "Là tặng quà phải không? Trong phòng mẹ có, để mẹ cho con thêm một ít." Vừa rồi lúc con trai đi, quên bảo nó mang quà theo, thật sự hoảng loạn quá rồi.
"Nhà con không nhận quà, con mang theo vài bộ quần áo để thay giặt. Chị dâu ba con nói hai ngày nay anh ba chưa về, con về gọi điện cho anh ấy, chắc nửa đêm anh ấy về tới."
"À, vậy con đi nhanh đi." Phương Xuân Phương nói, trong lòng hơi khó chịu, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, con dâu còn nhớ mang theo đồ để tắm rửa.
Lục Tiểu Lan đạp xe về nhà trong đêm, cũng may hôm nay ánh trăng sáng. Lần trước khi tiếp khách nước ngoài, đường lộ được trải bằng nên dọc đường rất thông thuận.
Lý Nguyệt Nga thấy con gái trở về nhà vào đêm hôm khuya khoắt, trong lòng đau đớn.
Nét mặt Lục Tiểu Lan rất nhẹ nhõm, nói với Lục Thanh Lan: "Cha ơi, con muốn gọi điện cho anh ba."
Lục Thanh An gật đầu, dẫn Lục Tiểu Lan đến bộ đại đội, trên đường đi, ông ấy hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Lúc ăn cơm tối, cha Dương Cảnh Minh bị bắt." Lục Tiểu Lan trả lời, cuối cùng cũng đến bước này.
Lục Tiểu Lan gọi điện cho Lục Trường Chinh hỏi cô phải làm thế nào.Lục Trường Chinh nói hai ngày nay cô ấy cứ đợi ở nhà, lấy lý do bị bệnh xin nghỉ đừng đi làm, việc này anh sẽ giải quyết.
Khi Dương Cảnh Minh đến nhà chồng Dương Lợi Mẫn, phát hiện bầu không khí ở đó cũng không thoải mái. Hỏi Dương Lợi Mẫn mới biết hôm nay cha chồng cô ta vẫn chưa về, người trong nhà đi dò la cũng không nghe được tin tức.
"Em trai, sao đêm hôm khuya khoắt em lại đến đây?" Dương Lợi Mẫn hỏi.
"Lúc ăn tối, cha bị người ta bắt đi, mẹ bảo em qua đây tìm chị nghĩ cách."
Dương Lợi Mẫn giật mình, sao lúc này nhà mẹ đẻ cũng xảy ra chuyện vậy?
Chuyện bên nhà chồng chưa có tin tức, lúc này mà cô ta nhắc đến chuyện nhà mẹ đẻ, chỉ sợ sẽ bị mẹ chồng mắng một trận.
Tuy nhiên Dương Lợi Mẫn vẫn an ủi Dương Cảnh Minh: "Được, chị sẽ nghĩ cách, em về trước đi. ngày mai chị về xem thế nào. Bảo mẹ đừng lo lắng, cha làm việc tự có chừng mực."
Dương Cảnh Minh gật đầu, đạp xe về nhà, thuật lại những lời Dương Lợi Mẫn nói với anh ta cho mẹ nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-214.html.]
Phương Xuân Phương gật đầu, bảo Dương Cảnh Minh về phòng ngủ đi.
Sau cơn hoảng loạn lúc đầu, Phương Xuân Phương cũng bình tĩnh lại. Chồng bà ta làm việc rất lưu loát, nhiều việc không trực tiếp qua tay xử lý, có lẽ không điều tra được bao nhiêu bằng chứng.
Cả đêm hai mẹ con không ngủ ngon, sáng sớm thức dậy chờ tin tức bên Lục Tiểu Lan, kết quả chờ đến lúc đi làm cũng không thấy Lục Tiểu Lan quay về.
"Mẹ thấy trong lòng vợ con không có cái nhà này." Phương Xuân Phương lẩm bẩm, phất tay bảo Dương Cảnh Minh đi làm.
Dương Cảnh Minh đến hợp tác xã mua bán trước hỏi tình hình của Lục Tiểu Lan, đúng lúc gặp Tô Mạt bước ra, anh ta lúng túng bước lên chào hỏi: "Chị dâu ba."
"Cậu tới rất đúng lúc, tôi định lát nữa đi tìm cậu. Đêm qua Tiểu Lan về nhà bị trúng gió, lại bị dọa sợ, nửa đêm phát sốt, tôi vừa xin nghỉ giúp cô ấy."
"Có nặng lắm không ạ?" Dương Cảnh Minh lo lắng hỏi.
"Uống thuốc hạ sốt rồi, không bị cảm lạnh, ít nhất phải nghỉ ngơi hai ngày mới khỏi."
"Là em không tốt, không nên bảo cô ấy về nhà vào đêm hôm khuya khoắt." Dương Cảnh Minh xấu hỏi, sau đó lại hỏi: "Chị dâu ba, vậy..."
"Trường Chinh nói hôm nay sẽ dành thời gian lên huyện một chuyến." Tô Mạt nói.
Lục Trường Chinh dặn dò, việc này anh đứng ra giải quyết là được. Dù sao cô và Dương Cảnh Minh cũng là đồng nghiệp, nên như thế nào thì như thế ấy, để tránh đến lúc đó mọi chuyện vỡ lẽ ra, đối phương lại hận cô.
Dương Cảnh Minh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm.
Giữa trưa, sau khi tan làm, anh ta vội vàng về nhà muốn xem thử chị anh ta có cách gì không.
Kết quả, Dương Lợi Mẫn hoàn toàn không về nhà.
Phương Xuân Phượng lại hỏi về Lục Tiểu Lan, biết cô ấy bị sốt thì tức giận: "Từng đứa, từng đứa, đến thời điểm quan trọng, không có đứa nào có tác dụng."
"Mẹ à, chị dâu ba của Tiểu Lan đã nói hôm nay anh ba sẽ lên huyện một chuyến."
Phương Xuân Phương nghe vậy, nét mặt mới khá hơn: "Con tranh thủ ăn cơm, ăn cơm xong thì mang theo một ít quà qua thăm vợ con."
Dương Cảnh Minh ăn cơm xong, mang theo quà lái xe chạy về phía thôn Lục Gia.
Đóng kịch đương nhiên phải đóng tròn vai, hôm nay Lục Tiểu Lan luôn chờ ở trong phòng, giúp trông An An, Lạc Lạc. Lý Nguyệt Nga thừa dịp thu hoạch vu thu, kiếm thêm vài công điểm.
Nghe tiếng của Dương Cảnh Minh, Lục Tiểu Lan vội vàng nằm lên giường, lấy khăn nóng Lý Nguyệt Nga mang vào cách đóng không lâu đắp lên trán, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Dương Cảnh Minh đặt đồ lên bàn trong nhà chính, trò chuyện với Lục Thanh An vài câu. Thấy thái độ thờ ơ của cha vợ mẹ vợ, anh ta nhất thời hơi ngượng ngùng.
"Mẹ, vậy con vào thăm Tiểu Lan một lát."
"Đi đi, con bé bị cảm lạnh, đừng làm tỉnh giấc, để nó nghỉ ngơi cho mau khỏe."
"Dạ." Dương Cảnh Minh gật đầu, vào phòng của Lục Tiểu Lan.
Thấy Lục Tiểu Lan đang nằm ngủ trên giường, khuôn mặt hơi đỏ. Anh ta sờ thử lên trán, vẫn còn nóng, xem ra là bị bệnh không nhẹ.
Cũng khó cho cô ấy!
Dương Cảnh Minh thở dài, giúp Lục Tiểu Lan dém chăn xong lại đi ra ngoài. Sau khi nói chuyện với vợ chồng Lục Thanh An, anh ta lái xe lên công xã đi làm.
Dương Cảnh Minh rời đi, trong Lý Nguyệt Nga không thoải mái. Rõ ràng là một người tốt, sao lại thành...
Con bé Tiểu Lan đáng thương, sau này không biết làm thế nào?
Mặc dù thằng hai nói chuyện không lọt tai, nhưng có mấy lời nói cũng đúng, chỉ sợ sau này việc kết hôn của con gái không dễ tìm.