Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 215

Sau khi Dương Hựu Bình được đưa đi, đối diện với câu hỏi của nhân viên thẩm vấn, ông ta liên tục kêu oan uống.

"Đồng chí, tôi còn oan uổng hơn Đậu Nga đấy. Đây là lương thực từ bên trên đưa xuống, đã có cát từ trước rồi, từng này cân vẫn chưa đủ đâu. Tôi đã phản ánh vấn đề này rất nhiều lần rồi, mấy người có thể đi điều tra."

"Tôi thừa nhận tôi là người bảo cấp dưới cho thêm cát vào bên trong, không thêm thì phải làm sao bây giờ? Không đủ số cân, tôi lấy đâu ra lương thực để lấp đây? Là do tôi hết cách mà đồng chí."

Dương Hựu Bình làm ở công ty lương thực này từ khi còn là nhân viên quèn leo lên tận chức chủ nhiệm, ông ta rất biết cách luồn lách khi gặp vấn đề này, sổ sách của công ty lương thực đã rối tung từ ngày xưa.

Có rất nhiều chuyện ông ta làm một nửa đúng một nửa sai, lúc thật lúc giả, là vì để ngày hôm nay dễ thoát tội.

"Chúng tôi đã điều tra xong rồi, trong công ty lương thực của các ông có người đầu cơ trục lợi lương thực." Nhân viên thẩm vấn bày chứng cứ đã điều tra được ra trước mặt Dương Hựu Bình.

Sau khi Dương Hựu Bình đọc xong hét lớn rằng không đúng.

"Chuyện này là không thể đâu, đồng chí, mấy người có nhầm lẫn gì không?"

"Tôi thừa nhận rằng tôi là người cho thêm cát vào, vì tôi hết cách thôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này, không liên quan đến những người khác trong công ty, bọn họ chỉ là người làm việc theo mệnh lệnh của tôi mà thôi."

"Nhưng chắc chắn không có chuyện có người đầu cơ trục lợi lương thực. Chúng tôi không làm những việc xâm phạm đến tài sản của quốc gia đâu."

Dương Hựu Bình vừa nói vừa xem bằng chứng, ông ta không thấy có bằng chứng buộc tội mình, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Những bằng chứng này đều đã được xác minh hết rồi."

"Đồng chí, các anh chắc chắn rằng không nhầm lẫn gì sao? Ngày thường hai người này rất cố gắng, thành thật, chịu thương chịu khó, tôi tin rằng bọn họ sẽ không làm ra chuyện này đâu."

...

Dương Hựu Bình bắt đầu đánh Thái Cực với nhân viên thẩm vấn, một lúc sau, một nhân viên thẩm vấn khác đưa lời khai của nhân viên trong công ty lương thực đến, người này chỉ ra bằng chứng và xác nhận người đó là Dương Hựu Bình, ông ta lại hò hét kêu oan, dáng vẻ cực kỳ đau khổ giống như bị người khác hãm hại.

Sau khi xử lý xong việc trong quân đội, Lục Trường Chinh đã đi tìm Canh Trường Thanh.

Vì trước đây anh đã từng tiếp xúc với Canh Trường Thanh, khi nhìn thấy Lục Trường Chinh, Canh Trường Thanh nói thẳng: "Con người Dương Hựu Bình rất xảo trá, trừ một nhân viên đã khai rõ là ông ta làm ra thì không có bằng chứng nào cụ thể chứng minh ông ta là thủ phạm."

"Trong nhà ông ta có rất nhiều rượu, trà và t.h.u.ố.c lá xa hoa, giá trị của những thứ này vượt quá số tiền lương của ông ta, có lẽ xin lục soát nhà ông ta sẽ tìm được chứng cứ."

Canh Trường Thanh xua tay: "Ông ta đã chủ động nói điều này rồi, những thứ đó là ông ta dùng tiền cha ông ta để lại mua. Chúng tôi đã đến tổ chức tín dụng và hợp tác xã mua bán để điều tra, nói chung rất phù hợp."

E rằng Dương Hựu Bình này đã chuẩn bị b.o.m khói từ sớm.

"Theo ý của bí thư Sầm, lần này chỉ cần bắt vài người để làm gương cảnh cáo thôi là được. Không thể bắt hết cả lũ bọn họ được, trên con đường này, chẳng có mấy người sạch sẽ đâu, nếu như bắt hết cả thành phố Song Sơn sẽ rung chuyển mất."

Có đôi khi bọn họ cũng cảm thấy bất đắc dĩ, biết rõ đối phương có tật, bề ngoài không có bằng chứng thực tế nào, nhưng chắc chắn đào sâu sẽ tìm được chứng cứ, cuối cùng vì tình hình chung mà phải nhẫn nhịn không làm được gì.

Không thể rút dây động rừng, có vài việc phải tính toán từ từ.

Hơn nữa, đám gà mờ như Dương Hựu Bình không phải mục tiêu chính của bọn họ, chủ yếu là phạt cảnh cáo làm gương mà thôi. Bọn họ sẽ không tốn công sức đi tìm chứng cứ vì không có nhiều người như vậy.

"Cho nên thông gia nhà cháu cùng lắm chỉ phải chịu hai hình phạt, giáng chức thôi, không phải cải tạo lao động đâu." Canh Trường Thanh nở nụ cười mệt mỏi.

Nếu muốn trời yên biển lặng thì còn rất xa, có rất nhiều việc phải làm.

"Hành động của mấy đứa làm ảnh hưởng đến lợi ích của quá nhiều người, chính bản thân cháu cũng phải để ý, mau đi đuổi theo xin hai bảo vệ canh gác đi." Có một vài người khi điên lên có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.

Lục Trường Chinh hỏi: "Nếu tiện chú có thể tạm giữ Dương Hựu Bình hai ngày giúp cháu được không? Đừng để ông ta tiếp xúc với bất kỳ ai, tốt nhất là tìm hai người của hội ủy viên cách mạng."

Canh Trường Thanh suy nghĩ một lúc: "Được, nhưng cháu phải nhanh lên nhé."

"Vâng, cháu cảm ơn! Nếu chú cần người thì gọi điện thoại cho cháu."

Canh Trường Thanh phất tay: "Ừ, có cần gì sẽ tìm cháu."

Quân sự và chính trị không thể kết hợp quá chặt chẽ, tránh người nào có ý lợi dụng sơ hở vu oan bọn họ có ý phản cách mạng thì gay to.

Sau đó Lục Trường Chinh đi về, lúc trời chập tối anh lái xe đón Lý Nguyệt Nga và Lục Thanh An đi đến nhà họ Dương.

Dương Cảnh Minh về nhà lấy quần áo, đang chuẩn bị đi đến thôn Lục Gia buổi tối chăm sóc Lục Tiểu Lan, khi nhìn thấy anh ba và cha mẹ vợ đến, trong lòng anh ta bỗng có linh cảm chẳng lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-215.html.]

Vì Dương Cảnh Minh đã dặn trước rằng Lục Trường Chinh đến thị trấn lo việc giúp bọn họ nên Phương Xuân Phương rất nhiệt tình đón khách vào nhà.

Phương Xuân Phương kìm nén sự bối rối trong lòng hỏi: "Ôi, ông bà thông gia, cháu trai lớn, có tin tức gì rồi phải không?"

"Dạ." Gương mặt của Lục Trường Chinh nghiêm túc: "Về việc của đồng chí Dương Hựu Bình, chứng cứ đã rất rõ ràng rồi, nhẹ thì phải cải tạo lao động mấy năm, nặng sẽ bị tử hình."

Phương Xuân Phương và Dương Cảnh Minh hoảng sợ, sao lại nghiêm trọng thế nhỉ?

"Cháu trai lớn à, cháu hãy cứu chú Dương của cháu đi, ông ấy cũng là cha của Tiểu Lan mà." Phương Xuân Phương luống cuống, ông chồng luôn làm việc cẩn thận, sao mọi việc lại thành ra thế này?

Thảo nào con gái đi tìm hiểu tin tức mà chẳng moi được gì.

"Thím Phương, thím biết người nhà cháu mà, nhà cháu làm cách mạng nhiều năm nên rất kiêng kị chuyện này. Ông ấy muốn gửi lời nhắn cho Tiểu Lan, một là ly hôn, hai là cắt đứt quan hệ với nhà chúng ta."

Đây là cách giải quyết mà Lục Trường Chinh và lão tam bàn bạc và đưa ra, đó là đùn đẩy mọi việc lên người thế hệ trước, dù sao sau này Tiểu Lan vẫn có thể đi làm ở hợp tác xã mua bán.

Dương Cảnh Minh hoảng hốt: "Anh ba, sao làm vậy được?"

"Em và Tiểu Lan không ly hôn đâu. Tuy việc này liên lụy đến nhiều người nhưng vẫn cứu vãn được mà. Anh có thể đi tìm quan hệ hỗ trợ được không? Bí thư Canh là chú của vợ anh, anh chỉ cần nói một câu thì cha em sẽ được thả thôi mà."

Dương Cảnh Minh không phải là người không hiểu gì, anh ta biết việc này liên lụy đến nhiều người nhưng nếu muốn thì vẫn có thể thoát tội.

Lục Trường Chinh nhìn anh ta bằng ánh mắt sắc bén, giọng điệu khinh thường: "Cậu tưởng tôi là cậu chắc?"

Nụ cười trên môi Phương Xuân Phương đã dập tắt: "Cháu trai lớn, vậy hôm nay cả nhà tới đây để làm gì?"

Thấy nhà bà ta có chuyện nên muốn cắt đứt quan hệ chứ gì? Không có cửa đâu!

"Ly hôn!"

Phương Xuân Phương cười lạnh: "Tình cảm của hai đứa nó đang êm đẹp, sao phải ly hôn? Cảnh Minh không đồng ý ly hôn. Vợ chồng phải đồng cam cộng khổ, nhà chồng vừa có chuyện đã đòi ly hôn, nói thế nào cũng thấy vô lý."

"Vợ chồng phải đồng cam cộng khổ nhưng không thể cấu kết làm bậy!" Lục Thanh An mở miệng nói: "Cả nhà chúng tôi sống trong sạch, không thể chấp nhận cách sống nhà mấy người. Tham ô, trộm cướp, xâm phạm đến lợi ích của quốc gia và người dân, chúng tôi khinh thường làm bạn với kiểu người này."

Phương Xuân Phương cười nhạo: "Bây giờ mới khinh thường làm bạn thì đã muộn rồi." Giả vờ thanh cao gì chứ? Có giỏi thì đừng nhận sính lễ nhà bọn họ.

Phương Xuân Phương đột nhiên ngây người, hình như lần nào bà ta bảo Lục Tiểu Lan lấy đồ gì về, ngoài dịp tết ra đứa con dâu c.h.ế.t dẫm kia chẳng cầm thêm gì.

Thì ra đã đề phòng từ lâu rồi.

Chẳng trách dạo gần đây con nhóc c.h.ế.t tiệt kia chẳng thèm để bà ta vào trong mắt.

Phương Xuân Phương hận đến ngứa răng: "Không ly hôn!" Có c.h.ế.t cũng không buông tha cho Lục Tiểu Lan.

Lục Trường Chinh lạnh lùng nói: "Đồng chí Dương Hựu Bình được phán cải tạo lao động hay tử hình chỉ trông chờ vào một câu nói thôi."

Phương Xuân Phương và Dương Cảnh Minh hốt hoảng đứng bật dậy, Lục Trường Chinh thật độc ác.

Phương Xuân Phương bị uy h.i.ế.p thì hận đến mức nghiến răng nghiến răng nói: "Chúng tôi đồng ý ly hôn nhưng tôi có một điều kiện."

"Mẹ ơi, con..." Dương Cảnh Minh không muốn ly hôn với Lục Tiểu Lan.

Phương Xuân Phương mắng: "Con câm mồm!"

"Nếu mấy người đồng ý cứu ông Dương ra thì chúng tôi sẽ đồng ý ly hôn."

Lục Trường Chinh nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu giống như rất khó xử: "Chỉ một lần này thôi, sau khi giải quyết xong mấy người không được quấy rối Tiểu Lan, nếu tôi cứu ông ta ra được cũng có thể tống ông ta vào tù lần nữa."

Không phải Lục Tiểu Lan không chuẩn bị gì, năm nay cô ấy nghe thấy tiếng gió đã bắt đầu sưu tầm chứng cứ, trước đây cô ấy đã dành rất nhiều thời gian để tìm chứng cứ, mục đích là ép Dương Cảnh Minh ly hôn.

Phương Xuân Phương cắn răng: "Giao dịch thành công!"

"Được, vậy sáng mai phải đi làm thủ tục ly hôn."

"Không được, khi nào ông Dương được thả ra thì tính tiếp."

Lục Trường Chinh cười nhạo: "Tôi không tin mấy người, nhưng tôi luôn nói được làm được."
Bình Luận (0)
Comment