Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 216

Sau khi hai bên thỏa thuận xong, Lý Nguyệt Nga nói: "Tôi lấy đồ đạc của Tiểu Lan về trước, sáng ngày mai gặp nhau ở công xã."

Phương Xuân Phương cười giễu: "Cảnh Minh, con đi thu dọn giúp đi."

Dương Cảnh Minh ngồi bất động với đôi mắt ươn ướt, sao bỗng nhiên lại đến nước phải ly hôn vậy? Chuyện trong nhà cũng không phải là không thể giải quyết được, tại sao họ lại dồn ép anh ta như vậy chứ?

"Con không ly hôn." Dương Cảnh Minh nói.

"Cha mẹ nuôi con khôn lớn đến bây giờ, con muốn trơ mắt nhìn cha con c.h.ế.t sao?" Phương Xuân Phương nói với giọng điệu căm hận.

Cái thằng đầu gỗ này vẫn chưa nhận ra được trái tim của vợ nó đã bay đi mất rồi sao? Tuy nhiên nhìn thấy dáng vẻ của con trai mình, bà ta nhất thời cũng không tiện vạch trần, chỉ đành để sau này từ từ nói với nó thôi, bây giờ quan trọng là phải cứu lão Dương ra trước.

Dương Cảnh Minh cúi đầu xuống không nói gì, Phương Xuân Phương thấy anh ta như thế thì đứng dậy đi thu dọn đồ đạc với Lý Nguyệt Nga.

Lúc Lục Tiểu Lan rời đi đã mang hết những món đồ có giá trị rồi, chỉ còn lại quần áo và giày dép thôi. Lý Nguyệt Nga cầm một bao vải to đóng gói hết những món đồ còn lại.

Phương Xuân Phương lạnh lùng quan sát, thấy Lý Nguyệt Nga không có lấy những gì không nên lấy thì bà ta hừ lạnh rồi rời đi.

Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh và Lý Nguyệt Nga đi cùng Lục Tiểu Lan đến phòng làm việc của công xã để làm thủ tục ly hôn với Dương Cảnh Minh.

Dương Cảnh Minh bày ra dáng vẻ vô cùng đau khổ, nhìn Lục Tiểu Lan với ánh mắt ngập ngừng, nhưng có Phương Xuân Phương dõi theo nên cuối cùng anh ta vẫn phải ký tên.

Thôi đi! Cứu cha mình trước rồi hẵng nói, sau này tái hôn với Tiểu Lan cũng được. Chỉ cần trong lòng họ có nhau thì dù trở ngại có lớn đến đâu cũng không thành vấn đề.

Lục Tiểu Lan không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ thế này, đến khi lấy được tờ giấy ly hôn đã đóng dấu, cô ấy mới thở phào một hơi.

Giấy chứng nhận ly hôn vào những năm 70.

Cuối cùng cũng ly hôn rồi! Sau này cô ấy sẽ sống thật tốt, hiếu thảo với cha mẹ và ông nội, còn phải nhớ ơn anh ba và chị dâu ba nữa.

Lúc rời đi, Phương Xuân Phương lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ lời cậu nói ngày hôm qua đấy."

Lục Trường Chinh gật đầu: "Ngày mai ông ta sẽ được quay về."

Trong những ngày thu hoạch vụ thu bận rộn, đại đội thôn Lục Gia xuất hiện một chủ đề bàn tán đó là con gái út của bí thư đã ly hôn và quay về nhà mẹ đẻ, thỉnh thoảng ở ven ruộng đồng lại có các bà thím lan truyền tin nóng này.

"Bà nói xem, tại sao bí thư lại đồng ý cho ly hôn vậy? Cậu con rể kia có điều kiện tốt biết bao, vừa cao to vừa đẹp trai lại còn là cán bộ công xã, tính tình cũng rất điềm đạm, lần trước gặp tôi còn chào hỏi nữa kìa."

"Đúng đấy, có cậu con rể hiếm có như vậy mà cũng ly hôn. Nếu là con gái tôi thì chắc chắn tôi sẽ trói nó lại."

"Đúng là mất mặt, đại đội chúng ta chưa bao giờ có chuyện ly hôn. Nếu con gái tôi dám quay về nhà thì tôi nhất định sẽ đánh gãy chân nó."

"Mọi người nói xem có khi nào là Lục Tiểu Lan có vấn đề nên bị nhà trai bỏ không?" Có người nói nhỏ.

"Nhìn đi, anh ba của nó kết hôn muộn hơn nó mà bây giờ đã có hai đứa con luôn rồi, còn cái bụng của Lục Tiểu Lan vẫn chưa có động tĩnh gì cả."

Mấy người họ nghe vậy thì gật gù. Có nhà nào sẵn lòng lấy một con gà mái không biết đẻ trứng chứ?

"Các bà đừng nói mò, là ông bí thư bảo ly hôn đấy, cha của cậu con rể đã phạm tội, các bà biết tính tình của ông bí thư mà, trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát." Bà thím thân với Lý Nguyệt Nga vội vàng nói.

Lý Nguyệt Nga đã hao hết tâm trí vì danh tiếng của con gái mình, ngay trong ngày hôm đó bà ấy đi tìm mấy bà thím thân thiết mà khóc lóc kể lể, nhờ họ giúp đỡ giải thích trong lúc đại đội nói chuyện phiếm.

"Phạm tội ư? Phạm tội gì thế?"

"Cha của cậu con rể làm việc ở quầy lương thực, nghe bảo là trộn cát vào trong lương thực nên bị bắt. Như thế chẳng phải là hại người hay sao? Mọi người đã không được ăn no mà ông ta lại còn trộn cát vào. Ông bí thư biết được chuyện này thì lập tức bảo Lục Tiểu Lan lựa chọn, hoặc là ly hôn, hoặc là cắt đứt quan hệ."

"Lục Tiểu Lan là một đứa hiếu thảo nên chỉ đành chọn ly hôn thôi."

"Tại sao ông ta lại trộn cát vào lương thực chứ?" Có người vẫn chưa phản ứng kịp.

"Cái bà già ngu xuẩn này, mọi người đều mua lương thực theo cân cả, trộn cát vào như thế thì chẳng phải lương thực dư ra sẽ thuộc về ông ta sao?"

"Ôi dào, thế chẳng phải là hôi của, tham ô hay sao? Nhà chồng như thế này thì đúng thật là không thể chung sống được."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-216.html.]

Cả đám bà thím nhao nhao đáp lời.

Không biết trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, nhưng ngoài mặt thì vẫn ghét cay ghét đắng những chuyện trộm cướp tham ô như thế này.

"Ông bí thư làm như vậy cũng đúng thôi, chỉ tội nghiệp cho Lục Tiểu Lan, một cô gái tốt thế này lại trở thành phụ nữ tái giá. E là sau này chỉ còn nước lấy người góa vợ thôi."

"Thì đấy, cho nên chuyện cưới gả phải thật sự cẩn thận, nếu không sẽ hại đời con gái mình mất. Lý Nguyệt Nga khôn khéo lắm mà, sao lúc đầu lại không nhìn ra được vậy?"

"Ban đầu là Lục Tiểu Lan tự mình tìm người yêu đấy chứ. Hơn nữa người ta tham ô thì nào dám huênh hoang khắp nơi, người dân bình thường như chúng ta làm sao mà nhìn ra được."

"Vậy Lục Tiểu Lan gả sang đấy lâu như vậy chắc hẳn cũng biết mà nhỉ? Tại sao bây giờ xảy ra chuyện mới đi ly hôn?" Có người âm thầm suy đoán trong lòng, có vẻ như ông bí thư này... Cũng chả trong sạch cho lắm.

"Có người ở trên che giấu rất kỹ, cha chồng bị bắt nên Lục Tiểu Lan quay về nhà mẹ đẻ để cầu cứu thì mới biết được chuyện ra sao. Lục Trường Chinh thương em gái, đi lên huyện tìm người mới hỏi rõ được."

"Ông bí thư là lão thành cách mạng, Lục Trường Chinh lại còn là sĩ quan lớn, sao có thể kết thông gia với loại người đó được chứ, chỉ đành bảo Lục Tiểu Lan ly hôn thôi."

"Nghe nói có người ở trên che đậy cho ông ta, đoán chừng vài ngày nữa là thả ra thôi."

"Vậy nếu ông ta được thả ra thì tại sao lại phải ly hôn chứ?" Như thế chẳng phải là hại đời con gái mình hay sao?

"Bà không hiểu đâu, loại người này sớm muộn gì cũng bị xử lý, không nhân lúc còn thoát thân được mà ly hôn thì chẳng lẽ đợi sau này cả gia đình bị kéo xuống nước rồi mới ly hôn à?"

"Nếu là tôi thì tôi sẽ bảo con gái và con rể dọn ra ở riêng." Ông bí thư chả biết linh hoạt gì cả.

"Người ta chỉ có một đứa con trai thôi, sao mà ra ở riêng được?"

"Thế thì cũng đỡ hơn là bảo con gái ly hôn, sau này nó làm sao lấy chồng được nữa? Có nhà nào chịu lấy một đứa con gái tái hôn chứ?"

...

Lý Thúy Hoa vừa làm việc vừa nghe mọi người bàn luận, trong lòng bà ta vui như nở hoa.

Vốn tưởng rằng cả đời này bà ta chỉ có thể bị Lý Nguyệt Nga trấn áp, không ngờ vật đổi sao dời lại thành ra như thế này.

Mặc dù hai cô con gái của bà ta không lấy được tấm chồng tốt như Lục Tiểu Lan, nhưng ít nhất cũng có cuộc sống yên ổn và đã sinh con đẻ cái.

Không như Lý Nguyệt Nga chỉ có mỗi một đứa con gái, từ nhỏ đã thương yêu hết mực, bây giờ thì hay rồi, không những ly hôn mà còn là một con gà mái không biết đẻ trứng.

Chỉ e là sau này không tìm được nhà nào tốt nữa!

Không chừng cả đời này sẽ phải ăn bám nhà mẹ đẻ, trở thành một bà cô già ế chồng.

"Các bà cũng đừng nói người ta như thế, Tiểu Lan vừa xinh đẹp lại có việc làm, tiền lương mỗi tháng những hai mươi mấy tệ đấy. Đại đội chúng ta có mấy người được như nó cơ chứ?"

"Vả lại cha người ta là bí thư, mấy cậu anh trai cũng có việc làm cả, thằng ba Lục lại còn là sĩ quan lớn nữa, sao mà không gả chồng được chứ?"

"Biết bao nhiêu người muốn kết thông gia với gia đình sĩ quan kia kìa."

Thấy Lý Thúy Hoa nói tốt cho Lục Tiểu Lan, mọi người đều vô cùng kinh ngạc: "Lý Thúy Hoa, bà đổi tính rồi hả?"

Lúc chưa đi lấy chồng, Lục Tiểu Lan đã từng nhiều lần giúp Lý Nguyệt Nga nói móc Lý Thúy Hoa.

"Tôi nói thật mà, các bà ở dưới quê nên suy nghĩ nông cạn, con gái ở trong thành phố mà có điều kiện tốt thế này thì chắc chắn ngày hôm sau sẽ có người đến cửa cầu hôn ngay."

Câu nói của Lý Thúy Hoa khiến các bà thím suy ngẫm.

Đúng đấy! Mặc dù là tái hôn nhưng không thể phủ nhận rằng nhà gái rất tốt, nếu thằng con không nên thân của nhà mình cưới người ta thì không chừng còn được nhà gái nâng đỡ nữa.

Lý Thúy Hoa quan sát rồi cười trộm.

Tốt nhất là có nhiều người kéo đến cửa cầu hôn.

Quả trứng có kẽ hở mà bị một bầy ruồi bu vào thì cũng chỉ còn nước vứt đi thôi.

Bình Luận (0)
Comment