Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 217

Một ngày sau khi Lục Tiểu Lan và Dương Cảnh Minh ly hôn, quả nhiên Dương Hựu Bình được thả ra.

Theo đó là thông báo xử phạt của ông ta, bị ghi hai lỗi nặng và giáng xuống một bậc, cách chức chủ nhiệm trở thành phó chủ nhiệm.

Dương Hựu Bình vẫn khá hài lòng với kết quả này. Miễn là không bị xử tội, không ảnh hưởng đến con đường phát triển của con trai mình sau này. Ông ta làm việc ở quầy lương thực bấy nhiêu năm đã đủ vốn rồi, sau này tuân theo phép tắc là được.

Tuổi tác của ông ta cũng đã lớn rồi, đời này cũng không thăng chức được nữa, chỉ cần có một công việc, làm đến khi không làm nổi nữa thì giao lại cho con gái hoặc bán đi cũng được.

Ở thời đại này vẫn chưa có khái niệm về hưu. Mặc dù quốc gia đã ban bố [Điều lệ bảo hiểm lao động] ngay từ đầu, nhưng người dân ở thời đại này đều muốn làm việc nhiều hơn, đóng góp nhiều hơn cho đất nước, nên hầu như chẳng mấy ai nghĩ đến việc về hưu khi đã đến tuổi và nhận tiền của đất nước cả.

Vào năm 78, quốc gia ban bố thêm một văn bản mới thì mới có lứa công nhân đầu tiên nghỉ hưu.

Sau khi Dương Hựu Bình về đến nhà thì phát hiện bầu không khí trong nhà không ổn lắm, con trai Dương Cảnh Minh không đi làm mà bày ra vẻ mặt như quả cà bị héo, thấy ông ta về nhà cũng chẳng mấy vui vẻ.

"Làm sao thế này?" Dương Hựu Bình bước vào nhà hỏi Phương Xuân Phương.

Chẳng lẽ chuyện của ông ta đã ảnh hưởng đến con trai ư.

"Nó ly hôn với Lục Tiểu Lan rồi, cảm thấy khó chịu trong lòng nên xin nghỉ phép vài hôm." Phương Xuân Phương đáp.

Dương Hựu Bình sửng sốt: "Tại sao?"

Ông ta đến đó một chuyến mới hiểu rõ hơn về năng lực của Canh Trường Thanh. Thế nên phải bám víu lấy gia đình thông gia này, sau này con trai mình đi được bao xa thì phải phụ thuộc vào sức mạnh của gia đình con dâu.

Ông ta biết năng lực của con trai mình tầm thường, lá gan cũng không lớn, nếu không có người đề bạt mà chỉ dựa vào bản thân thì thành tựu cả đời này cũng sẽ có hạn.

Ông ta chỉ đi vắng có vài ngày mà đã ly hôn rồi ư? Vậy tất cả toan tính của ông ta đều đổ sông đổ biển hết rồi.

"Cái bà này, tôi đã nói rồi, nhà mẹ đẻ của Tiểu Lan rất có năng lực, có lợi cho con trai mình, sao bà lại không nghe chứ?" Dương Hựu Bình tức giận, tưởng rằng Phương Xuân Phương đã giật dây hai người họ ly hôn.

"Nếu không phải vì cứu ông thì làm sao mà tôi để bọn nó ly hôn được chứ?" Phương Xuân Phương cũng bực tức.

"Cứu tôi?" Dương Hựu Bình sững sờ.

Phương Xuân Phương kể chuyện nhà họ Lục tìm đến nhà và lấy tính mạng của Dương Hựu Bình ra để uy hiếp: "Tôi không đồng ý ly hôn, chẳng lẽ để ông đi ăn đạn à?"

Dương Hựu Bình nghe xong thì im lặng, lẽ ra chuyện của ông ta không nghiêm trọng đến thế, nhưng nếu Lục Trường Chinh có ý muốn phá ông thì cũng không phải là không thể. Dù sao thì hai người có chứng cứ trực tiếp kia đều đã bị phạt đi lao động cải tạo hai năm rồi.

Bây giờ ông ta cũng không rõ trong tay Lục Trường Chinh có chứng cứ gì hay không. Cho dù ông ta có cẩn thận đến mấy thì ít nhiều gì cũng sẽ để lại một ít manh mối.

Dương Hựu Bình suy sụp, Lục Bá Minh khá có tiếng tăm trong công xã Hồng Kỳ, ông ta cũng từng nghe nói về tính cách của ông cụ, không ưa những chuyện như thế này cũng là chuyện bình thường.

Ban đầu ông ta cũng chẳng ưa gì đâu, nhưng sau vài lần nếm thử ngon ngọt thì cũng ngầm chấp nhận. Nào có ai gần mực mà không đen chứ?

"Thôi đi, chuyện này tính sau đi. Tiểu Lan và Cảnh Minh vẫn còn tình cảm với nhau mà, đợi chuyện này lắng xuống rồi tái hôn cũng được."

Phương Xuân Phương cười giễu: "Tôi nghĩ là do con quỷ cái Lục Tiểu Lan kia muốn ly hôn đấy, người ta đã đề phòng chúng ta từ lâu rồi."

Phương Xuân Phương kể cho Dương Hựu Bình nghe chuyện bà ta nhiều lần bảo Lục Tiểu Lan mang quà cáp về nhà nhưng cô ấy không bao giờ mang.

Dương Hựu Bình suy nghĩ rồi xua tay: "Có lẽ là nó không dám mang thôi, dù sao thì thôn Lục Gia cũng là nơi thôn quê, lần nào về cũng mang nhiều quà cáp như thế thì đúng là gây chú ý."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-217.html.]

"Hai cha con các người chẳng hiểu gì về phụ nữ cả. Mang quà về biếu nhà mẹ đẻ thì sao lại sợ gây chú ý chứ? Ước gì càng nhiều người biết càng tốt đấy, chứng tỏ rằng mình đang sống rất tốt bên nhà chồng. Nếu nó không đề phòng chúng ta thì tại sao chẳng lần nào mang quà về cả?"

"Thôi đi, không nói chuyện này nữa, chuyện ra sao thì sau này ắt sẽ biết thôi." Dương Hựu Bình xua tay, sau đó hạ thấp giọng hỏi: "Hiện giờ nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?"

Phương Xuân Phương giơ một ngón tay lên, ý chỉ mười nghìn tệ.

Dương Hựu Bình gật đầu, cũng gần giống như những gì ông ta dự đoán. Số tiền này đủ cho gia đình ông ta sống rồi. Sau này con trai mình cần tiền cho sự nghiệp thì cũng có cái mà lấy ra.

"Cất tiền cho kỹ, sau này tôi sẽ làm việc thật cẩn thận, ngoại trừ tiền lương ra thì không còn khoản thu nhập nào khác nữa." Dương Hựu Bình nói.

"Trong khoảng thời gian này chúng ta phải khiêm tốn hơn. Phần quà cáp còn lại thì cứ giữ lấy mà dùng, đừng biếu sang cho Lợi Mẫn nữa. Số tiền mà cha để lại cho tôi cũng đã tiêu gần hết rồi, sau này sẽ rất khó giải thích nguồn gốc."

Cha của Dương Hựu Bình cũng rất có năng lực, sau khi ông cụ qua đời đã để lại một quyển sổ tiết kiệm hai nghìn tệ. Ngoại trừ hai vợ chồng ông ta ra thì không một ai biết về khoản tiền này.

Mấy năm nay, thi thoảng ông ta lại nhận quà cáp từ người khác, đôi lúc cũng tự mua cho mình một ít, nếu trộn lẫn vào nhau thì sẽ không dễ truy xét ra nguồn gốc.

Cùng ngồi chung trên một con thuyền, thấy ông ta như thế này thì bà ta cũng yên tâm, nếu người khác muốn truy xét thì ông ta cũng có thể nói rõ nguồn gốc.

"Cha chồng của Lợi Mẫn thế nào rồi?" Phương Xuân Phương hơi lo lắng, bên nhà họ Lục đã ly hôn rồi, chỉ còn mỗi bên này thôi, có lẽ chuyện này sắp phải bắt đầu lại từ đầu rồi.

Dương Hựu Bình xua tay: "Chỉ e rằng lần này nếu thoát thân được thì cũng phải chịu tổn hại nghiêm trọng."

"Chúng ta sống yên bình hai năm trước đã, đợi sau này mọi chuyện lắng xuống rồi lên mưu kế sau."

Phương Xuân Phương gật đầu, hai cha con đều có thu nhập, gia đình bà ta còn cất giữ một khoản tiền nên cuộc sống vẫn rất dễ chịu.

Chớp mắt lại qua vài ngày, ngoại trừ việc thỉnh thoảng lại bị người ta soi mói thì cuộc sống của Lục Tiểu Lan cũng khá yên ổn.

Mỗi ngày cô ấy đều cùng Tô Mạt đi làm và tan làm. Sau khi về nhà lại cùng nhau lên núi thu hoạch vụ thu, tháng ngày trôi qua vô cùng thư thái.

Chỉ trong vài ngày, sắc mặt cô ấy đã trở nên hồng hào hơn.

Ban đầu Lục Tiểu Lan còn lo rằng Phương Xuân Phương sẽ đến hợp tác xã mua bán gây phiền phức cho cô ấy, cô ấy cũng đã nghĩ sẵn cách đối phó rồi, nào ngờ ngay cả bóng dáng của bà ta cũng chẳng thấy đâu.

Lý do đầu tiên là vì nhà họ Dương sợ trong tay Lục Trường Chinh có chứng cứ gì đó, thứ hai là vì ý định sau này tái hôn, thứ ba là vì họ cũng muốn sống khiêm tốn một thời gian, thế nên không có ai đến gây rối cho Lục Tiểu Lan cả.

Tuy nhiên có vài ngày Dương Cảnh Minh thường hay đi loanh quanh trước cửa hợp tác xã mua bán vào buổi trưa, muốn thu hút sự chú ý của Lục Tiểu Lan, thấy Lục Tiểu Lan liên tục phớt lờ mình nên anh ta không tìm đến nữa.

Dạo gần đây ngày nào Tô Mạt cũng lên núi thu hoạch vụ thu, không những thu hoạch được rất nhiều đồ mà còn hấp thu không ít năng lượng nên dị năng đã vọt thẳng lên trung kỳ cấp hai.

Hạt giống rau cải còn sót lại ở đất thí nghiệm đã trưởng thành và có thể thu thập, Tô Mạt giao cho cấp trên bản báo cáo hạng mục và một nửa số hạt giống thu được của hai mảnh đất thí nghiệm.

Mùa đông năm nay, Tô Mạt dự định nghiên cứu kỹ thuật sản xuất hạt giống, nhưng không biết hiện nay đã có những công cụ thí nghiệm nào nên cô nộp đơn xin đến viện nghiên cứu Nông Nghiệp của huyện để tham quan học tập vài ngày.

Cấp trên phê duyệt rất nhanh, cho nên hai ngày này Tô Mạt đã đến viện nghiên cứu Nông Nghiệp của huyện.

Hôm nay lúc Tô Mạt tan làm, bởi vì muốn về sớm để lên núi thu hoạch vụ thu nên cô đã đi đường tắt.

Khi đi ngang qua một đoạn đường hơi vắng vẻ, Tô Mạt nhìn thấy một người phụ nữ lén la lén lút đi vào một khoảng sân nhỏ trông khá hoang vu.

Tô Mạt từng gặp người phụ nữ này, cô ta chính là Liễu Bình mà suýt nữa Lục Trường Chinh đã đi xem mắt.

Bình Luận (0)
Comment