Khi La Viễn rời đi, trong lòng ông ta vô cùng vui vẻ.
Ông ta đã nói chuyện riêng với bác sĩ, người nọ đã ám chỉ khá thẳng thắng rằng cha Liễu đã lớn tuổi, bị thương rất nặng nên khả năng chịu được rất thấp, bảo bọn họ hãy chuẩn bị tinh thần trước.
Mối họa ngầm đã được giải trừ, La Viễn thở phào nhẹ nhõm. Điều khiến ông ta vui vẻ là ngoài cha Liễu ra thì những người khác trong nhà họ Liễu đều không hay biết gì. Nếu phải giải quyết cả một gia đình thì khó mà không để lại sơ hở.
La Viễn vừa quay về phòng làm việc, một lát sau cấp dưới thân tín của ông ta đã chạy vào với vẻ mặt không tốt lắm.
Cấp dưới thân tín này là em họ của La Viễn, tên là La Thành, từ bé đã rất sùng bái La Viễn cũng là người La Viễn rất tin tưởng. Nếu không ông ta cũng chẳng giao chuyện này cho cậu ta làm. Dù sao tiền tài cũng dễ kích động lòng người.
"Anh, xảy ra chuyện rồi."
La Viễn cau mày, bây giờ ông ta ghét nhất nghe mấy chữ này.
"Chuyện gì?"
"Không thấy đồ đâu cả."
"Không thấy cái gì?" Tạm thời La Viễn không phản ứng kịp.
"Thứ chôn bên trong sân viện ấy, giờ chỉ tìm thấy hai rương thôi." Mồ hôi trên trán La Thành túa ra.
La Viễn đứng bật dậy, những thứ chôn bên trong là hai phần ba tiền tích cóp của ông ta trong mấy năm qua, không thì ông ta cũng chẳng cần bỏ tiền nuôi người canh gác chỗ đó làm gì.
"Cậu nói rõ ràng cho anh, chỉ tìm thấy hai rương gì?" La Viễn gần như rít từ kẽ răng.
Khi biết nơi cất giữ bị Liễu Bình biết, La Viễn đã cảm thấy vị trí đó không còn an toàn. Vì thế tối qua đã dặn dò La Thành, bảo cậu ta đào đồ dưới đất xuyên đêm để đổi sang giấu chỗ khác.
La Thành không dám thờ ơ, ngay trong đêm đã đứng canh cho người đào đồ lên. Nhưng cậu ta đào cả sân cũng chỉ tìm thấy hai rương đựng đồ.
La Thành vừa tức vừa sợ, vội khống chế người phụ trách trông giữ sân viện thẩm tra suốt đêm, nhưng cũng không tra hỏi được nguyên nhân.
Sai sót quá lớn, cậu ta định khi nào thẩm tra được một chút mới báo cáo với La Viễn, còn bây giờ cậu ta đành phải nhắm mắt nói thẳng.
"Anh, chuyện này rất quái lạ. Tối qua em tự tới canh giữ, trong sân chỉ có hai dấu vết đào đất mới, diện tích không lớn, lẽ ra chỉ đào được một cái rương mới phải."
"Nhưng ngoài hai rương chứa đồ chôn gần nhà ra thì những cái khác đều mất hết."
"Anh ơi, có lẽ mấy thứ đó có bị người ta đào đi từ lâu rồi."
"Cậu chắc chắn nó đã bị đào đi từ lâu à?"
"Chắc chắn. Ở đó ngoài hai cái hố do chị dâu mới đào ra thì những chỗ khác cỏ vẫn mọc tươi tốt, không có dấu vết bị động vào."
La Viễn cảm thấy lửa giận đang xông lên, trong lòng tràn ngập cảm xúc bạo ngược cần phải phá hỏng thứ gì đó để phát tiết ra ngoài. La Viễn kiềm chế, há miệng thở hổn hển, cuối cùng cũng kiềm chế lại được cảm xúc bạo ngược.
Tốt! Tốt lắm! Tốt lắm!
Ông ta đã bỏ tiền ra nuôi một đám trộm cắp. Dù không phải bọn họ trộm thì cũng là do bọn họ vô dụng. Nhiều người canh chừng như thế vẫn để người ta ăn trộm đồ ngay dưới mí mắt của mình. Đúng là đáng c.h.ế.t mà.
Đáng chết!
La Thành thấy sắc mặt La Viễn rất xấu thì hơi sợ: "Em đã khống chế đám người đó rồi, nhưng em không hỏi ra được gì cả. Hay là tối nay anh qua hỏi thử xem?"
Bỗng dưng La Viễn ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm vào La Thành, hỏi: "A Thành, cậu sẽ không phản bội anh đấy chứ?"
La Thành bị dọa sợ, vội thề độc: "Anh, anh là người cứu mạng em, nếu em phản bội anh thì em sẽ c.h.ế.t ngay tức khắc."
La Viễn thấy La Thành dám thề độc mới miễn cưỡng tin tưởng, xua tay bảo cậu ta ra ngoài, rồi nói buổi tối mình sẽ qua đó.
Chờ La Thành rời đi, La Viễn ngồi tựa vào ghế nhắm mắt nghĩ ngợi.
Chuyện này cuối cùng là do bị người ta ăn trộm ngay dưới mí mắt? Hay là do đám người kia tự ăn trộm? Hay là do La Thành giấu đi?
Đột nhiên La Viễn cảm thấy ông ta không có một ai để tin tưởng cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-222.html.]
Ngoài mấy ngày trước không có ai ra thì bất kể lúc nào cũng có người nhìn chằm chằm. Ngay cả khi buổi tối có người lẻn vào đào trộm, ở đó có nhiều rương như vậy, bọn họ đã tránh được tai mắt của mọi người để khiêng ra ngoài thế nào?
Hay là do những người canh gác kia ăn cắp? Không giống lắm.
Tài sản và tính mạng của những người đó đang nằm trong tay ông ta. Vả lại làm gì có ai trộm xong không bỏ trốn mà ở lại nơi mình đang canh giữ chứ. Không lẽ chờ tới ngày âm mưu bại lộ, ở lại để chờ c.h.ế.t à?
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một chuyện có khả năng cao nhất, đó là lúc ban đầu chôn cất đồ La Thành đã giấu đồ đi. Dù sao ông ta cũng giao cho cậu ta làm toàn bộ mọi chuyện.
Tới đêm khuya vắng người, La Viễn lặng lẽ rời khỏi nhà. Sau khi chắc chắn không có ai theo dõi, ông ta mới tới nơi mà La Thành đã nói.
Khi tới nơi, La Viễn dùng khăn tay che kín mặt xong mới bước vào phòng.
Vừa vào trong La Viễn đã lôi vũ khí đánh c.h.ế.t một trong những người chịu trách nhiệm trông coi.
Cả đám ngoài bị dọa sợ tái mặt, lúc này không ai dám lên tiếng. Ngay cả La Thành cũng im phăng phắc đứng một bên.
La Viễn nói với mấy người bị đánh mình đầy thương tích đang nằm liệt dưới đất: "Ai nói thật người đó được sống, còn không sẽ phải c.h.ế.t hết!"
Mấy người kia ngọ ngoạy quỳ xuống đất dập đầu, liên tục nói mình không biết gì cả.
"Thực sự bọn em chẳng biết gì cả, ngoài mấy hôm bị gọi rời đi ra thì những thời gian khác bọn em đều nhìn chằm chằm chỗ này. Ngay cả buổi tối cũng có người đứng ở gác xép trông chừng cả đêm."
"Cho bọn em mười lá gan bọn em cũng không dám trông coi không dám làm ra chuyện ăn trộm như này."
...
Bọn họ vừa phủ nhận vừa cố gắng nhớ lại quá trình canh gác vài năm qua, cứ có chuyện gì bất thường họ sẽ nói ra hết. Chỉ mong đại ca đang cầm s.ú.n.g tin tưởng rằng bọn họ không ăn trộm đồ của ông ta.
La Viễn thấy vậy lại đánh c.h.ế.t thêm một người, lần này có vài người bị dọa đái ra quần. Dù vậy vẫn không hỏi thêm được điều gì cả.
Gần như La Viễn đã xác nhận được mấy người canh gác này không liên quan. Ông ta vẫy tay gọi người kéo bọn họ đi.
"A Thành, hai rương đồ kia đâu?" La Viễn hỏi.
La Thành vội dẫn La Viễn vào trong phòng, mở ngăn bí mật trong tủ quần áo lấy ra hai rương đựng đồ, bên ngoài bọc giấy thấm dầu. Cậu ta chưa xé bao đựng ngoài đi.
La Viễn cầm con d.a.o cắt lớp giấy bọc bên ngoài, mở nắp rương ra, một rương đựng một ít đồ trang sức bằng vàng ngọc và tranh chữ, một rương khác đựng vài bình hoa sứ và đủ loại đồ trang trí.
Mặt La Viễn đen ngòm.
Tốt lắm!
Những thứ còn sót lại toàn những đồ không biết khi nào mới rút thành tiền mặt được, toàn bộ vàng bạc và tiền mặt có sẵn đều bị trộm hết. Tên trộm này rất biết cách trộm.
La Viễn đóng nắp rương lại, hỏi La Thành: "A Thành, đồ ngày trước anh để ở chỗ cậu còn không?"
"Còn, vẫn còn." La Thành vội nói.
Lần trước La Viễn đã để một ít tiền và vàng thỏi ở chỗ cậu ta, giữ lại dùng trong trường hợp cần gấp.
"Sắp tới anh phải khơi thông quan hệ, hai ngày nữa cậu mang đồ tới trước đi. Hai cái rương này cậu tìm chỗ cất cho kỹ."
La Viễn nói xong thì định ra ngoài.
"Anh, vậy anh định xử lý mấy người kia thế nào?" La Thành vội hỏi.
"Xử lý cả đi." Khuôn mặt La Viễn trở nên dữ tợn, bọn họ toàn đám lưu manh côn đồ, c.h.ế.t cũng không sao.
"Vâng." La Thành gật đầu. Dạo này anh càng ngày càng trở nên ác độc hơn.
Chờ La Viễn rời đi xong, La Thành đã cho người giải quyết mấy người kia, sau đó kéo tới một sân viện bỏ hoang đào hố chôn.
La Viễn về tới nhà đã mò mẫm khắp các ngóc ngách trong nhà, lấy ra một xấp tiền.
La Viễn đếm lại, chưa tới hai mươi nghìn tệ, cộng thêm hai mươi nghìn tệ và mấy chục thỏi vàng gửi ở chỗ La Thành nữa. Hiện giờ ông ta chỉ còn sót lại ngần này mà thôi.
Ông ta cực khổ mưu đồ bao năm, vậy mà bây giờ chỉ còn sót lại ngần này!