Cha Liễu chống đỡ được hai ngày ở bệnh viện, cuối cùng cũng mất.
Mẹ Liễu khóc ngất nhiều lần, Liễu Mai đau lòng quá mức làm động thai, sau cùng phải nằm viện để bảo vệ thai nhi.
Chuyện hậu sự của cha Liều đành phải nhờ cậy vào Liễu Quảng Anh và chồng của Liễu Mai xử lý.
Bây giờ không thể làm nghi lễ gì, vả lại cha Liễu c.h.ế.t yểu nên phải tổ chức một nghi lễ truy điệu đơn giản do công hội chủ trì. Cho các công nhân có quen biết tới tưởng niệm là được.
Cha Liễu c.h.ế.t do bị xe trong xưởng đâm, coi như c.h.ế.t vì tai nạn lao động. Toàn bộ chi phí nằm viện và lễ truy điệu đều do xưởng chi trả, ngoài ra còn bồi thường cho người nhà 2000 tệ. Người lái xe và người phụ trách xe cộ đã bị trừng phạt nặng, giảm cấp.
Ngày tháng 9 vẫn rất nóng, t.h.i t.h.ể không nên để quá lâu nên hôm sau đã được nâng đi chôn.
Cha Liễu gặp tai nạn xe lúc chập tối ngày 19, tới rạng sáng ngày 22 mới mất. Thi thể được chở về huyện Thanh Khê ngay trong sáng hôm đó, buổi chiều tổ chức nghi thức truy điệu, tới sáng 23 mới hạ táng.
Chỉ trong vài ngày, một người lớn sống sờ sờ đã hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Trong toàn bộ quá trình không thấy Liễu Bình xuất hiện, còn La Viễn vẫn luôn ở đó từ khi chở t.h.i t.h.ể về tới khi hạ táng.
Do trước kia từng xảy ra chuyện Liễu Bình trốn đi vài ngày, mà vài ngày nay La Viễn bận tối tăm mặt mày nên không có ai cảm thấy bất thường cả. Mẹ Liễu cũng không nghi ngờ Liễu Bình đã xảy ra chuyện, chỉ cho rằng cô ta đã trốn ở đâu đó rồi.
"Hồi ông ấy còn sống là người hiểu con bé Bình nhất, giờ con bé đúng là cái đồ vô lương tâm. Cha đã đi rồi mà con bé không kịp đưa tiễn cha mình đoạn đường cuối cùng." Mẹ Liễu khóc lóc kể với Liễu Quảng Anh.
Bây giờ Liễu Quảng Anh đang rát sốt ruột, bà ấy chắc chắn Liễu Bình đã xảy ra chuyện rồi. Một trăm phần trăm là do La Viễn ra tay.
Hai ngày qua bà ấy đã lén quan sát La Viễn. Nhiều lần phát hiện La Viễn đứng phía sau dùng ánh mắt âm u đánh giá những người còn lại trong nhà họ Liều, nhất là Liễu Mai và chồng.
Nghĩ tới chuyện mấy hôm trước Liễu Bình đã nói cho họ, bà ấy nghi ngờ La Viễn đã phát hiện ra chuyện này. Khả năng cao La Bình đã bị ngộ sát, còn La Viễn sợ anh trai bà ấy tố cáo mình nên đã ra tay trước, mưu hại luôn cả anh trai bà ấy.
Nhưng bây giờ bà ấy không dám nói cho mẹ Liễu biết. Chồng vừa tạ thế, nếu bây giờ biết con gái mình cũng xảy ra chuyện thì khả năng cao chị dâu của bà ấy sẽ sụp đổ.
Liễu Quảng Anh an ủi mẹ Liễu xong đã đạp xe vội vàng về nhà.
Dọc đường đi bà ấy đã cẩn thận hơn, bởi vì bà ấy không biết La Viễn có nghi ngờ mình, rồi ra tay với mình hay không.
Sau khi về tới nhà, Liễu Quảng Anh đã lấy bằng chứng cất bên trong một ngăn tủ kín ở phòng ngủ. Đó là bằng chứng Liễu Bình đã đưa cho bà ấy. Liễu Quảng Anh nhìn bằng chứng rồi trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nghiến răng cất bằng chứng vào túi xách, lên đường tới công xã.
...
Tô Mạt tới viện nghiên cứu Nông Nghiệp vài ngày, sau đó từ ngày 20 cô bắt đầu làm ở công xã.
Tô Mạt đã mượn viện nghiên cứu Nông Nghiệp máy được phê duyệt, lại dùng phòng làm việc nhỏ do Phó Minh phê làm phòng nghiên cứu. Trong mấy ngày qua cô đều mân mê thí nghiệm giống cây trồng mới.
Khi Liễu Quảng Anh tới tìm, Tô Mạt đang tạo môi trường nuôi cấy.
"Đồng chí Tô, có thể làm phiền cô ra ngoài một lát không? Tôi có chuyện cần tìm cô." Liễu Quảng Anh đứng bên ngoài cửa gọi Tô Mạt.
Do Liễu Bình nên mặc dù Tô Mạt và Liễu Quảng Anh cùng làm một đơn vị nhưng gần như chẳng trao đổi gì với nhau mấy, thuộc dạng quan hệ cả tháng không nói được một câu.
Thấy Liễu Quảng Anh tới tìm mình, Tô Mạt kinh ngạc hỏi: "Chủ nhiệm Liễu, bà tìm tôi có việc gì không?"
"Đồng chí Tô, nhờ cô hẹn bí thư Canh tới công xã một chuyến được không? Tôi có thứ phải giao cho anh ta." Liễu Quẩn Anh nói nhỏ: "Là thứ rất quan trọng."
Liễu Quảng Anh không dám tự đi gặp Canh Trường Thanh. Bởi vì nếu La Viễn đang theo dõi bà ấy, sợ bà ấy chưa kịp ra khỏi cửa ủy ban huyện đã xảy ra chuyện rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-223.html.]
Tuy rằng mọi người đều cho rằng chuyện của anh trai bà ấy chỉ là bất ngờ, nhưng Liễu Quảng Anh cảm thấy cái c.h.ế.t của anh trai có liên quan lớn tới La Viễn.
"Là cái gì thế? Dạo này bí thư Canh bận rộn nhiều việc, không phải chuyện lớn thì tôi không dám làm phiền tới chú ấy."
"Là bằng chứng phạm tội của La Viễn!" Liễu Quảng Anh nói nhỏ.
Tô Mạt ngạc nhiên, thế này là đang định vì việc nước quên tình nhà à? La Viễn chính là cháu rể lớn của bà ấy mà? Theo cô quan sát, Liễu Quảng Anh hình như không phải kiểu người công chính liêm minh cho lắm.
Tô Mạt gật đầu: "Được, tôi sẽ gọi điện thoại giúp cô. Nhưng bí thư Canh có thời hay không thì phải xem chú ấy sắp xếp thế nào."
Vì thế cô đã nói đúng sự thật chuyện này cho chú Canh, còn tới hay không sẽ do chú ấy tự quyết định.
"Cảm ơn đồng chí Tô, giờ tôi quay về phòng làm việc chờ đây." Liễu Quảng Anh chân thành cảm ơn, bây giờ bà ấy càng nghĩ càng hoảng hốt.
Sau khi Liễu Quảng Anh rời đi, Tô Mạt đã tới phòng làm việc của Phó Minh gọi điện cho Canh Trường Thanh.
Canh Trường Thanh nghĩ ngợi một lúc mới trả lời: "Cháu bảo bà ấy chờ một lát, tầm chiều tối chú sẽ tới."
Tuy đây là tranh chấp giữa hai bên, phe bọn họ hiện đang chiếm ưu thế nhưng nếu có bằng chứng thực tế có thể đánh đổ La Viễn thì công việc cũng ít hơn rất nhiều. Vì vậy Canh Trường Thanh quyết định rút ra một chút thời gian tới đó xem.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ chỗ Tô Mạt, lúc này Liễu Quảng Anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu trước khi nói Liễu Quảng Anh vẫn giữ lại chút tâm tư trong đầu thì khi cha Liễu chết, Liễu Bình mất tích đã khiến bà ấy không còn giữ lại chút tâm tư nào nữa.
Tiền đương nhiên tốt, nhưng ngay cả mạng cũng không còn thì đòi tiền cũng chẳng có tác dụng gì.
Bà ấy là một con lợn rừng non nhát gan, không làm được chuyện lớn gì. Sau này vẫn nên yên ổn làm việc, đừng nghĩ tới mấy thứ viển vông.
Không biết số bằng chứng này có đủ đạp ngã La Viễn, giúp gia đình bà ấy tiếp tục sống yên ổn hay không.
Chiều tối Canh Trường Thanh đã dẫn theo thư ký tới. Sau đó bí mật nói chuyện với Liễu Quảng Anh trong phòng nghiên cứu của Tô Mạt một lúc, nói xong xuôi mới rời đi.
Bằng chứng Liễu Quảng Anh nói tới chỉ là ghi chép của Liễu Bình, cô ta đã nghe trộm được nội dung cuộc nói chuyện của La Viễn và những người khác.
Thực ra chỗ bằng chứng này không có tác dụng gì nhiều, ngay cả Liễu Bình đã ra mặt xác nhận, chỉ cần La Viễn không thừa nhận thì cũng khó mà định tội. Cuối cùng vẫn không có bằng chứng xác thực.
Tuy nhiên Canh Trường Thanh cũng lấy được hai thông tin hữu dụng, một là nơi La Viễn giấu tang vật, hai là La Thành chính là kẻ ngụy trang.
Khi về tới huyện thành, Canh Trường Thanh đã gọi một thư ký lén ẩn náu ở nơi chôn tang vật.
Thư ký này khá có bản lĩnh, chẳng bao lâu sau đã quay lại nói với Canh Trường Thanh rằng chỗ đó đã bị người ta đào lên một lượt, dấu vết che lấp rất vụng về, có lẽ được đào đào lên một cách vội vàng. Đã thế dấu vết đào đất còn rất mới, chắc hẳn chỉ mới đào mấy ngày trước.
Canh Trường Thanh gật đầu, chờ thư ký rời đi đã gọi điện cho Lục Trường Chinh, mượn anh vài người có năng lực.
Có lẽ dùng để quan sát La Thành.
Tên La Thành này luôn bày ra hình tượng đầu óc ngờ nghệch trước mặt mọi người, nghe nói hồi nhỏ từng rơi xuống nước làm hỏng đầu, trí khôn dừng lại ở năm bảy tám tuổi.
La Viễn thương cậu em họ này nên đã sắp xếp cho cậu ta một công việc quét dọn vệ sinh ở Hội ủy ban cách mạng.
Bình thường La Thành là kẻ vô tâm, luôn tỏ ra không hiểu chuyện đời. Vì vậy bọn họ chưa từng để mắt lên người La Thành bao giờ.
Không ngờ hóa ra cậu ta chính là cao thủ che giấu. ngụy trang bao nhiêu năm cũng không bị người ta phát hiện ra.