Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 224

Tuy rằng vụ mùa đã qua, các cán bộ trong công xã rảnh rỗi không có việc gì làm. Nhưng cuối tuần họ cũng không nghỉ ngơi mà sẽ xuống các đại đội trợ giúp thu hoạch nông sản.

Nhưng công việc của Tô Mạt lại khác mọi người, con lại còn nhỏ. Xem xét tới tình huống thực tế của cô, Lý Hồng Quân và Phó Minh đã cho cô được nghỉ ngơi vào cuối tuần.

Hôm nay lại là cuối tuần, Tô Mạt ở nhà trông con, Lý Uyển Nha thì đi nhận phân công, bận rộn tới tận chiều tối muộn mới xong việc về nhà.

Lúc đang đi về, một bà thím bình thường ít khi qua lại đột nhiên nói với Lý Nguyệt Nga: "Vợ ông bí thư đó à, tôi có chuyện muốn nói?"

Lý Nguyệt Nga tưởng bà ta có chuyện gì muốn phản ánh nên đã gật đầu đi cùng bà ta ra ven đường nói chuyện.

Mấy chuyện này từng xảy ra nhiều rồi, có vài phụ nữ muốn phản ánh chuyện gì không dám tìm bí thư đại đội và đại đội trưởng để nói chuyện thì sẽ tìm vợ họ để nói, sau đó nhờ bọn họ phản hồi lại với chồng.

Khi đi tới ven đường, Lý Nguyệt Nga nở nụ cười rất hiền hậu, nói: "Không vội, bà có gì cứ từ từ nói."

Ban đầu bà thím kia còn hơi xấu hổ, khi thấy Lý Nguyệt Nga cười với mình thì được tiếp thêm rất nhiều dũng khí, nói: "Chuyện là con gái bà đã ly hôn, có tái hôn cũng không tìm được mối nào tốt. Chúng ta cùng một đại đội, mọi người đều biết gốc biết rễ nhau cả rồi, bà thấy thằng con nhà tôi thế nào?"

"Cứ yên tâm, tôi nhìn con bé Tiểu Lan từ bé tới lớn, không chê con bé đã từng kết hôn đâu."

Lý Nguyệt Nga nghe bà ta nói xong thì mặt tối sầm lại, hai thằng con nhà người này, đứa con lớn còn đỡ một chút, còn đứa nhỏ nói dễ nghe là lười, nói khó nghe thì chẳng khác nào một tên đầu đường xó chợ cả.

Loại hàng như thế cũng dám đòi lấy con gái bà ấy, không biết phải tích bao nhiêu can đảm mới dám có ý tưởng như vậy?

"Bây giờ con gái tôi tạm thời không nghĩ tới chuyện tái hôn, chờ vài năm nữa lại tính." Lý Nguyệt Nga xua tay.

"Ôi chao, vợ bí thư đại đội à, hai người đừng làm chậm trễ con gái mình nữa. Ngay từ đầu kết hôn lần hai đã khó rồi, nếu còn chậm trễ thêm vài năm chỉ sợ chẳng ai thèm lấy cả."

Lý Nguyệt Nga nổi cáu, bà già này có biết nói chuyện không thế, cái gì mà không ai thèm lấy chứ?

"Dù lấy được chồng cũng chỉ lấy được người góa vợ hoặc đã có con riêng. Tôi thấy nhà bà làm người không tồi nên mới bằng lòng cho con trai tôi cưới gái một lần đò, nếu là người khác tôi không đồng ý đâu."

Lý Nguyệt Nga bực mình nói: "Con trai nhà bà quý giá như thế thì con gái nhà tôi trèo cao không nổi, bà tìm lại người khác đi."

Lý Nguyệt Nga nói xong định đi thì bị bà thím kia kéo lại.

"Vợ bí thư đại đội à, tôi chưa nói xong đâu, nhà tôi không ngại. Tôi thấy hai đứa nhỏ rất tốt, rất hợp nhau, không bằng sau vụ thu tìm ngày đẹp bảo Tiểu Lan dọn chăn đệm tới. Gái lỡ dở một lần rồi nên không cần phải làm nghi thức gì đâu."

Lý Nguyệt Nga đẩy bàn tay của bà thím kia ra, lúc này bà ấy chỉ muốn hét lên: "Nhà bà không ngại, nhưng nhà tôi ngại."

"Cái gì?" Bà thím kia chưa phản ứng kịp.

"Tôi nói, tôi khinh thường thằng con nhà bà."

"Thằng con nhà tôi thì có gì không tốt? Là một đứa rất khỏe mạnh, lại còn chưa kết hôn bao giờ. Con gái bà đã ly dị chồng rồi còn muốn tìm một nhà tốt?"

"Chúng tôi không muốn tìm một nhà tối, nhưng ít nhất người ta phải thành thật chịu khó làm ăn, còn thằng con nhìn như thằng lêu lổng nhà bà thì nhà tôi khinh thường."

"Này, sao bà lại nói thế? Sao thằng con nhà tôi lại nhìn như thẳng lêu lổng được?"

"Thanh niên trai tráng làm việc còn không bằng đám bà già bọn tôi, ngày nào cũng giở thói lười biếng, ở nhà sống dựa vào tiền cấp dưỡng của cha mẹ và anh chị dâu, không phải lêu lổng thì là gì?" Lý Nguyệt Nga cũng không khách sáo.

"Đó là vì thằng bé chưa trưởng thành chưa hiểu chuyện, chờ lập gia đình sẽ khác."

"Con gái tôi không phải làm mẹ cho người ta, khi nào bà nuôi con trai trưởng thành xong rồi hãy nói." Lý Nguyệt Nga cũng là người độc mồm độc miệng, nói dứt lời đã hất tay rời đi.

Bà thím giận tím mặt, phun nước bọt: "Gái lỡ dở thôi mà làm như hoàn hảo lắm. Chờ sau này có cầu xin nhà tôi cũng không thèm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-224.html.]

Tô Mạt ở nhà nghỉ ngơi, nghĩ tới Lý Nguyệt Nga làm việc bên ngoài bận rộn cả ngày lúc về còn phải nấu cơm quá vất vả nên đã ở nhà nướng bánh. Cô bỏ khoảng mười cái vào giỏ trúc, sau đó mang sang nhà họ Lục.

Vừa đi tới cửa đã thấy Lý Nguyệt Nga tức giận quay về, cô vội hỏi chuyện.

Sau đó Lý Nguyệt Nga đã kể lại chuyện hồi nãy.

"Tiểu Mạt, mẹ buồn lắm! Ở vùng nông thôn phụ nữ từng ly hôn trong mắt bọn họ đã giảm giá trị. Ngay cả khi Tiểu Lan có công việc, thằng ba có tương lai thì những kẻ có suy nghĩ lệch lạc kia vẫn tìm tới tận cửa."

"Chỉ sợ chuyện này sẽ còn phiền phức lắm, sau này vẫn sẽ có thêm những kẻ vô lại như thế xuất hiện." Có một nhà sẽ có nhà thứ hai.

Tô Mạt nghe xong cũng cảm thấy vậy, có người bắt đầu rồi thì những người đang mong ngóng khác cũng lục tục tới cửa.

Nếu là người tốt thì thôi, còn không phải người tốt thì thật đáng ghê tởm.

Vì thế cách tốt nhất bây giờ là vừa có người ló đầu lên là phải dùng thủ đoạn mạnh mẽ vang dội tỏ rõ thái độ của mình.

"Mẹ, chúng ta phải tỏ rõ thái độ để những người có ý tưởng đó biết là, không phải ai cũng có thể mơ ước Tiểu Lan được."

"Mẹ cũng có ý đó, Tiểu Mạt, con có cách gì hay không?"

"Mẹ nghe thử xem được không? Chúng ta lấy con trai của bà thím kia khai đao, từ ngày mai phải sắp xếp cho bọn họ công việc khổ nhất, mệt nhất để những người đó biết thái độ của chúng ta."

"Mẹ thấy được, nhưng chưa chắc cha con đã đồng ý đâu." Chồng bà ấy công chính liêm mình, chưa chắc ông ấy đã chịu làm ra chuyện công báo tư thù như thế này.

"Mẹ hãy nói chuyện rõ ràng với cha đi, con nghĩ cha sẽ đồng ý thôi." Tô Mạt biết Lục Thanh An rất yêu thương Lục Tiểu Lan.

Khi Lục Tiểu Lan muốn ly hôn, ngay cả Lý Nguyệt Nga cũng từng lên tiếng phản đối, chỉ có Lục Thanh An là chưa từng lên tiếng nói một chữ không nào.

Tô Mạt đưa giỏ trúc cho Lý Nguyệt Nga, nói: "Mẹ, con vừa nướng một ít bánh rồi. Mẹ mang về để tối cả nhà cùng ăn, cũng không cần phải nấu cơm đâu. Bọn trẻ vẫn đang ngủ trên giường lò, con phải về trước đây."

"Vậy con mau về nhà đi." Lý Nguyệt Nga vẫy tay.

Tiểu Mạt cũng can đảm thật, dám bỏ hai đứa bé ở nhà một mình. May mà bọn trẻ con chưa biết bò, nếu không lỡ ngã xuống giường lò thì sao.

Tới khi Lục Thanh An quay về, Lý Nguyệt Nga đã nói chuyện với ông ấy. Lục Thanh An vô cùng tức giận, không nói hai lời đồng ý ngay. Vừa cơm nước xong đã tới nhà Lục Bảo Quốc.

Hành động của ông ấy khiến Lý Nguyệt Nga phải nhìn bằng cặp mắt khác.

Lục Tiểu Lan rửa bát xong ra ngoài thì thấy Lục Thanh An đang cầm đèn pin ra khỏi nhà, cô ấy hỏi: "Mẹ, trời tối rồi cha còn đi đâu thế?"

"Cha con đi gặp chú Bảo Quốc bàn chuyện." Lý Nguyệt Nga nói xong thì quay sang hỏi: "Tiểu Lan, sau này con có ý định gì không?"

"Ý định gì cơ?"

"Là chuyện cả đời của con ấy, con có ý kiến gì không."

"Mẹ, con mới vừa ly hôn thôi, đừng nói tới chuyện này nữa. Vả lại con cũng không muốn đi tái hôn nữa, con muốn ở nhà phụng dưỡng cha mẹ."

"Nói lung tung gì thế, bây giờ con mới 21 tuổi, sao lại không tái hôn được. Phụng dưỡng cha mẹ đã có ba anh của con lo rồi, không tới lượt con đâu."

"Mẹ, có phải có ai nói gì với mẹ không?" Lục Tiểu Lan suy nghĩ một hồi, cảm thấy là lạ. Cô ấy mới ly hôn chưa được nửa tháng, lẽ ra mẹ sẽ không nói chuyện này với cô ấy sớm như vậy mới phải.

Lý Nguyệt Nga nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn nói chuyện vừa rồi cho Lục Tiểu Lan nghe. Tránh việc đám người ôm suy nghĩ kia không nói được với bà ấy lại chạy tới chỗ con gái bà ấy.

Lục Tiểu Lan nghe mẹ kể xong thì nghẹn họng như vừa nuốt phải một con ruồi. Ban đầu cô ấy tưởng đám người kia chỉ nhiều chuyện mà thôi, không ngờ còn dám có ý tưởng với cô ấy nữa.

Bình Luận (0)
Comment