Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 225

Vào khoảng tám, chín giờ tối, Lục Trường Chinh cũng trở về nhà. Anh mang về một huân chương hạng nhất và 1000 tệ.

Cuốn sách mà lần trước Tô Mạt đưa cho Lục Trường Chinh, anh đã nghiêm túc nghiên cứu. Sau đó, anh viết một báo cáo đề xuất cải tiến và phát triển vũ khí dựa trên vũ khí hiện tại, rồi nộp lên cho quân khu.

Thủ trưởng quân khu xem báo cáo xong thì thấy rất hợp lý và khả thi, cho nên đã gửi lên Tổng cục Trang bị. Sau khi Tổng cục Trang bị nhận được báo cáo đã chuyển cho tổng kỹ sư của Sở Nghiên cứu Vũ khí.

Khi tổng kỹ sư của Sở Nghiên cứu Vũ khí xem qua thì vô cùng phấn khích bởi vì đề xuất của Lục Trường Chinh giải quyết được vấn đề mà bọn họ đang gặp phải trong quá trình phát triển vũ khí.

Tổng kỹ sư nhanh chóng tới Tổng cục Trang bị để khen ngợi Lục Trường Chinh và đề nghị điều anh về Sở Nghiên cứu Vũ khí. Nhân tài như vậy không thể để ở ngoài, phải được đưa về Sở Nghiên cứu để tỏa sáng và phát huy năng lực.

Thủ trưởng vừa nghe có nhân tài như vậy thì lập tức gọi điện ngay cho quân khu Thẩm Dương.

Sau khi cha mẹ vợ của Lục Trường Chinh rời đi bình an, anh đã đồng ý theo sự điều động của sư trưởng. Sư trưởng vừa nghe có người muốn tranh giành nhân tài của mình thì làm sao có thể đồng ý được chứ?

Sau một hồi đàm phán với đối phương và trao đổi với Lục Trường Chinh, sư trưởng đồng ý để Lục Trường Chinh đến Sở Nghiên cứu Vũ khí ở Bắc Kinh một thời gian để học tập và giao lưu với các kỹ sư tại đó.

Sau đó, sư trưởng cũng đề nghị với quân khu rằng sẽ trao tặng Lục Trường Chinh huân chương hạng nhất, thông báo khen thưởng toàn quân và thưởng cho anh 1000 tệ.

Sở dĩ số tiền thưởng nhiều như vậy, một là vì khích lệ các sĩ quan và binh lính không những chỉ chăm lo huấn luyện mà còn phải học hỏi và hoạt động đầu óc nhiều hơn.

Hai là vì quả thật xứng đáng.

Từ phản hồi của Tổng cục Trang bị, đề xuất của Lục Trường Chinh đã tiết kiệm được ít nhất vài năm nghiên cứu, giúp nâng cao sức mạnh vũ khí của quốc gia. Với đóng góp to lớn như vậy, nếu anh ở Sở Nghiên cứu Vũ khí chắc chắn cũng sẽ được trao tặng huân chương hạng nhất.

Lục Trường Chinh nhìn Tô Mạt có chút áy náy: “Vợ ơi, ngày mai anh phải đi đến Sở Nghiên cứu Vũ khí ở Bắc Kinh để trao đổi học tập, có thể sẽ mất khoảng một tháng.”

Vốn mỗi tuần anh chỉ có thể về nhà vài đêm để giúp chăm con, bây giờ lại phải đi xa một thời gian dài, áp lực chăm con sẽ dồn hết lên vợ của anh.

Tô Mạt xua tay: “Không sao đâu, anh cứ đi đi. An An và Lạc Lạc rất ngoan, ban đêm cũng không quấy.”

Thấy vợ nói vậy Lục Trường Chinh vừa áy náy vừa cảm thấy có chút hụt hẫng. Anh nghĩ rằng vợ đã quen với việc anh thường xuyên không ở bên, nên cảm thấy anh đi xa một thời gian cũng không sao.

“Vợ ơi, anh sẽ về sớm nhất có thể, em đừng buồn nhé.”

Tô Mạt nhìn anh một cách kỳ lạ rồi nói: “Đây là công việc cần thiết của anh, em hiểu mà, anh cứ yên tâm đi. Từ lúc đồng ý lấy anh, em đã có ý thức làm vợ lính rồi.”

Hầu hết các vợ của người lính chỉ gặp chồng vài lần trong năm, thời gian còn lại đều phải một mình, sống một mình, chăm con cũng một mình.

Lục Trường Chinh:…

Lục Trường Chinh không biết nói gì, chỉ biết ôm chặt Tô Mạt hôn cô một cái thật mạnh.

Buổi tối khi nghỉ ngơi, Lục Trường Chinh quấn quýt không rời. Đến mười giờ hơn, anh mới bế con sang phòng phía tây rồi đến một giờ sáng mới bế con trở lại.

An An đã quen với việc mỗi lần cha về phải đi ngủ ở phòng khác một khoảng thời gian.

Nhưng Lạc Lạc lại không quen, mỗi lần tỉnh dậy đều càu nhàu vài câu. May mà có An An ở đó, mỗi lần cô bé đều an ủi kịp thời, nếu không thì toàn bộ đại đội đã nghe thấy tiếng khóc của cậu bé từ lâu rồi.

Trong lòng An An cũng cảm thấy ấm ức.

Cô bé từ một người mà ai cũng sợ đến nơi này lại biến thành em bé thì thôi đi, đã vậy còn phải giúp chăm sóc em, thật sự ấm ức quá.

May mà thằng em ngốc nghếch kia còn biết nghe lời cô bé, dễ quản lý, nếu không thì cô bé chắc chắn đã không làm rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-225.html.]

Hy vọng cha mẹ nên kiềm chế một chút, đừng sinh cho cô bé thêm em trai hay em gái gì nữa, nếu không cô bé sẽ không giúp chăm sóc nữa đâu.

Sáng sớm hôm sau, Lục Trường Chinh đã lên đường đi bắt tàu.

Tô Mạt đưa con đến nhà họ Lục rồi cùng Lục Tiểu Lan đi làm.

Tô Mạt sợ có người giở thủ đoạn dơ bẩn cho nên trong thời gian này cô cố gắng đi cùng Lục Tiểu Lan cả đi lẫn về.

Ngày hôm sau khi đi làm, gia đình bà thím bị phân công đến đoạn đường tồi tệ nhất.

Ban đầu không có ai để ý, nhưng sau vài ngày liên tục, mọi người bắt đầu nhận ra điều gì đó.

Những người có ý đồ xấu nhanh chóng từ bỏ ý định. Bọn họ quá nóng vội, phải chờ đợi thêm chút nữa. Bây giờ người ta vừa mới ly hôn, chắc chắn không dễ dàng đồng ý như vậy, đợi sau nửa năm bọn họ lại tiếp cận.

Bà thím kia cũng đã tìm đến đội trưởng để phản đối, nhưng đội trưởng nói rằng đoạn đường xấu đó cũng cần có người làm, hắn ta không phải nhắm vào gia đình họ mà chỉ là đúng lúc đến lượt họ mà thôi.

Người ta nói rất có lý nên bà thím đó cũng không còn cách nào chỉ đành phải nhẫn nhịn. Những người làm việc nhà nông thì không sao, chịu đựng một chút rồi cũng qua, nhưng con trai lười biếng của bà ta lại không chịu nổi việc nặng, chẳng mấy chốc đã nằm liệt giường không dậy nổi.

Đại đội trưởng Lục Bảo Quốc lấy hắn ta làm tấm gương phản diện, phê bình thẳng thừng các phần tử chậm chạp trong cuộc họp sáng.

Việc của Canh Trường Thanh cũng tiến triển khá thuận lợi, mặc dù La Thành cảnh giác cao nhưng dù sao cũng chưa từng được huấn luyện, mấy năm qua không bị phát hiện hoàn toàn là nhờ vào việc giả điên giả dại.

Những người mà Lục Trường Chinh cho Canh Trường Thanh mượn đều là những người được anh chọn lọc kỹ càng và huấn luyện đặc biệt, năng lực đương nhiên không cần bàn cãi. Theo dõi La Thành vài ngày, bọn họ đã nắm được khá nhiều thông tin.

Khi La Thành mang đồ đến gặp La Viễn một lần nữa, bọn họ đã bắt quả tang hai người tại chỗ, người và tang vật đều có, La Viễn không thể chối cãi.

Canh Trường Thanh lại xin phép khám xét nơi ở của La Viễn, tìm thấy hơn hai vạn tiền mặt và nhiều vàng miếng. Cộng với mấy chục chiếc vàng miếng mà La Thành mang đến lần này, chủ nhiệm La Viễn xem như đã đi đến cùng.

Bị bắt quả tang, La Viễn cũng biết không thể chối cãi được nữa cho nên thẳng thắn thừa nhận hành vi tham ô nhận hối lộ của mình.

Còn về việc của Liễu Bình và cha Liễu, La Viễn không thừa nhận một cái nào. Bởi vì Liễu Bình đã lâu không trở về, mấy ngày trước thậm chí La Viễn còn giả vờ báo án tại cục công an.

Do La Viễn có người bảo vệ ở phía trên nên cuối cùng ông ta chỉ bị phạt vài năm lao động cải tạo mà thôi.

Vậy là sau chín tháng, trong cơn bão giành quyền lực, đội ngũ lãnh đạo do Canh Trường Thanh dẫn đầu đã giành được chiến thắng cuối cùng. Chủ nhiệm ủy ban mới được bổ nhiệm cũng là người thân tín của bí thư Sầm.

Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc.

Trên đường áp giải La Viễn và La Thành đến trại cải tạo, La Viễn đã b.ắ.n c.h.ế.t và làm bị thương nhiều nhân viên áp giải rồi cùng La Thành bỏ trốn.

Tin tức về vụ việc khiến khắp cả huyện Thanh Khê đều dán đầy lệnh truy nã La Viễn.

Mẹ Liễu nhìn thấy thông báo truy nã thì suy sụp hoàn toàn. La Viễn này dám g.i.ế.c cả nhân viên chính phủ, e rằng con gái bà ấy đã c.h.ế.t từ lâu.

Mặc dù Liễu Mai không có tình cảm sâu đậm với Liễu Bình, nhưng khi không biết cô ta sống c.h.ế.t ra sao, Liễu Mai cũng rất lo lắng. Cô ta kêu chồng nhờ mối quan hệ để yêu cầu cục công an tăng cường người tìm kiếm.

Bên phía Canh Trường Thanh, sau khi có được bằng chứng từ Liễu Quảng Anh, cũng đã đồng ý giúp bà ấy tìm Liễu Bình. Cuối cùng với nỗ lực của hai bên, bọn họ đã tìm thấy t.h.i t.h.ể của Liễu Bình bị buộc đá và chìm dưới đáy sông ở một đoạn sông nào đó.

Lúc này, Liễu Bình đã hoàn toàn không còn nhận ra được nữa, việc nhận dạng chỉ có thể dựa vào quần áo.

Khi nhận dạng, Liễu Quảng Anh đã đến đó, bởi vì t.h.i t.h.ể quá kinh khủng cho nên bà ấy không dám để mẹ Liễu và Liễu Mai nhìn thấy.

Ngay cả Liễu Quảng Anh, sau khi nhìn thấy cũng gặp ác mộng nhiều ngày, bệnh nặng một trận.

Bình Luận (0)
Comment