Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 226

Hành vi điên cuồng khi trốn thoát của La Viễn đã b.ắ.n bị thương và b.ắ.n c.h.ế.t nhân viên áp giải khiến cho ban lãnh đạo của thành phố Song Sơn vô cùng tức giận, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của tỉnh Hắc Giang và thủ đô Bắc Kinh.

Cả hai bên đồng thời ra lệnh yêu cầu thành phố Song Sơn điều tra kỹ lưỡng vụ việc này.

Một phạm nhân lao động cải tạo đang bị giam giữ lại có thể giấu s.ú.n.g trong người, đây là lỗi công việc hay có người bên trong hỗ trợ? Súng từ đâu mà có?

Những điều này cần phải được làm rõ, nếu không thì làm sao đảm bảo an toàn cho cán bộ và nhân dân?

Đồng thời cũng yêu cầu huyện Thanh Khê tăng cường chỉnh đốn phong cách, đối với thanh niên thành thị đang thất nghiệp cần phải động viên họ xuống nông thôn tham gia các hoạt động tập thể.

Hai đứa con của La Viễn lập tức bị kiểm soát và thẩm vấn liên tục. La Viễn có tính cách bạo ngược, khi còn trẻ thường xuyên đánh đập vợ con, hai đứa con từ nhỏ đã rất sợ ông ta, đặc biệt là sau khi mẹ mất, bọn chúng càng oán hận La Viễn hơn.

Lúc trước khi con gái kết hôn, La Viễn cũng sử dụng mối quan hệ của mình khiến cuộc sống của con gái không mấy tốt đẹp.

Con trai thấy tình cảnh của chị gái như vậy, sau khi đi làm thì chuyển đến ký túc xá của nhà máy để ở, ngay cả sau khi kết hôn cũng rất ít qua lại với cha mình.

La Viễn cũng biết hai đứa con oán giận mình nên cũng ít khi liên lạc với chúng, chỉ thỉnh thoảng cho bọn chúng một ít tiền.

Hai đứa con của La Viễn thực sự không biết gì về chuyện của ông ta, nhân viên điều tra thẩm vấn suốt hai ngày cũng không lấy được thông tin hữu ích nào.

Trong khi thẩm tra con cái của La Viễn, một số người trước đây có mối quan hệ thân thiết với La Viễn cũng lần lượt bị mời đến để hỗ trợ điều tra.

Canh Trường Thanh lại bắt đầu trở nên bận rộn.

La Viễn trốn thoát, trên người ông ta lại có vũ khí, người nguy hiểm nhất chính là Canh Trường Thanh, cho nên anh ta không dám lơ là.

Lãnh đạo cũng lo lắng cho sự an toàn của anh ta, ngoài hai thư ký ra còn đặc biệt phái thêm một cảnh vệ viên công khai bảo vệ anh ta 24 giờ.

Canh Trường Thanh cũng gọi điện thông báo cho Tô Mạt, dặn cô trong khoảng thời gian này phải cẩn thận.

Dù sao không ít người đều biết cô là cháu gái của anh ta, không chừng La Viễn sẽ nhắm vào cô. Hơn nữa cô lại là tình yêu của Lục Trường Chinh, La Viễn bị hạ bệ nhanh như vậy, Lục Trường Chinh cũng góp phần không nhỏ.

Tô Mạt không dám chủ quan, cũng nhắc nhở người nhà họ Lục phải cẩn thận, dù sao tâm lý của kẻ điên rất khó đoán.

Cuối tháng 9, Tô Mạt nhận được thư của Tô Đình Khiêm.

Trong thư, Tô Đình Khiêm giới thiệu cho Tô Mạt về một số phong tục tập quán của Quảng Châu, còn kể chi tiết về công việc của hai người, bảo Tô Mạt không cần gửi tiền cho họ, đồng thời để lại số điện thoại phòng thường trực của trường, dặn nếu có gì cần thiết thì gọi điện, bọn họ sẽ mua và gửi từ Quảng Châu.

Quảng Châu có hội chợ giao dịch hàng hóa xuất nhập khẩu, cho dù trong thời kỳ đặc biệt này vẫn diễn ra đúng hạn, các loại hàng hóa không kém gì Thượng Hải, thậm chí hàng ngoại nhập vào còn nhiều hơn Thượng Hải.

Tô Đình Khiêm còn viết trong thư rằng ông vẫn giữ vị trí giáo sư, bởi vì bị điều xuống cơ sở rèn luyện cho nên còn được bồi thường thăng cấp lên một bậc, lương tăng lên 106 tệ. Mạc Ngọc Dung làm quản lý ký túc xá, tiền lương thấp hơn trước đây nhưng cũng được 36 tệ. Tiền lương của hai người họ đủ để sống, bảo Tô Mạt không cần lo lắng.

Sau đó ông cũng ám chỉ trong thư rằng nếu tiện thì Tô Mạt có thể thỉnh thoảng giúp đỡ bạn cũ một chút.

Tô Mạt biết ngay đó là ám chỉ đến hai vị giáo sư trong chuồng bò. Điều này không thành vấn đề, cô sẽ tìm cơ hội bí mật gửi chút thịt và lương thực cho bọn họ.

Thấy cha mẹ vẫn khỏe mạnh, Tô Mạt cũng yên tâm. Cô viết thư hồi âm, gói hai phần hàng hóa thu hoạch được trong mùa thu vừa qua, hôm sau đem ra bưu điện gửi đi. Một phần gửi đến Quảng Châu, một phần gửi đến Quảng Tây.

Năm nay, đại đội của thôn Lục Gia kết thúc thu hoạch vào ngày 8 tháng 10. Công việc đồng áng đã xong, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ còn lại việc phơi khô nữa thôi.

Năm nay trồng được nhiều loại lương thực rất tốt, thu hoạch không tồi, Lục Hành Quân và kế toán mới tính toán với nhau, ước tính giá trị điểm công tác năm nay sẽ không kém năm ngoái.

Lục Hành Quân vui mừng khôn xiết, mọi người được chia nhiều tiền thì anh ta có thể huy động được nhiều khoản tiết kiệm hơn, đến cuối năm tiền thưởng của anh ta sẽ càng cao hơn.

Tháng 10 luôn là tháng bận rộn nhất của các cơ sở hợp tác xã mua bán, Lục Tiểu Lan cũng mỗi ngày đi sớm về muộn, bận rộn không thôi.

Vốn trước đây cô ấy thường đi làm cùng Tô Mạt, nhưng tháng này do mỗi ngày cô ấy phải đi làm sớm về muộn hơn một giờ, cho nên không để cho Tô Mạt đợi cô ấy nữa.

Tô Mạt lo lắng có chuyện xảy ra nên bảo Lục Tiểu Lan buộc một cây gậy gỗ vào xe đạp, lúc cần còn có cái để dùng phòng thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-226.html.]

May mà Lục Tiểu Lan cũng nghe lời. Hôm đó Tô Mạt ăn tối xong, đang chơi với hai đứa nhỏ thì nghe thấy Lục Tiểu Lan gọi.

“Chị đang chơi với bọn trẻ, cửa không khóa, em tự đẩy cửa vào đi.” Tô Mạt đáp.

Đợi đến khi Lục Tiểu Lan bước vào, Tô Mạt giật mình.

Đèn trong nhà Tô Mạt đã được Lục Trường Chinh thay bằng bóng đèn tuýp, vô cùng sáng sủa, cho nên những vết trầy xước và m.á.u trên người Lục Tiểu Lan trông rất rõ ràng.

“Tiểu Lan, em làm sao vậy?” Tô Mạt vội vàng bước xuống khỏi giường.

Lục Tiểu Lan mắt ngấn lệ, sau khi nhìn thấy Tô Mạt thì nước mắt mới rơi, bật khóc nức nở.

Qua lời kể đứt quãng của Lục Tiểu Lan, Tô Mạt mới hiểu được ngọn nguồn câu chuyện.

Hóa ra trên đường về nhà, Lục Tiểu Lan bất ngờ gặp phải một vài tên lưu manh. Trời đã tối, Lục Tiểu Lan vội về nhà nên vốn đạp xe rất nhanh, sau khi bị dọa sợ thì không giữ được thăng bằng nên đã ngã xuống. Đường đầy đá sỏi, tay chân và người Lục Tiểu Lan bị trầy xước khá nhiều, quần áo cũng rách, cho nên có thể nhìn thấy vết m.á.u loang lỗ.

Mấy tên lưu manh thấy Lục Tiểu Lan ngã không những không giúp mà còn buông lời trêu chọc, thậm chí còn có người còn định tiến lại gần động tay động chân. May mà Lục Tiểu Lan có mang theo gậy gỗ trên xe nên lập tức rút ra, đánh bọn chúng một trận.

Mấy tên lưu manh không dám làm gì Lục Tiểu Lan thật, dù sao người ta cũng rất mạnh, chẳng qua bọn họ uống chút rượu nên thêm lá gan, hiện tại thấy Lục Tiểu Lan cầm gậy đánh, chúng cười hô hố rồi bỏ đi.

Lúc đó Lục Tiểu Lan dũng cảm bao nhiêu thì bây giờ nghĩ lại sợ hãi bấy nhiêu, cả người cô ấy run lẩy bẩy. Trước đây những người đó đâu dám đối xử với cô ấy như vậy, trước mặt cô ấy, nói một câu tục tĩu cũng không dám.

Chẳng lẽ phụ nữ đã ly hôn thì đáng bị người ta khinh rẻ hay sao?

Sau khi Lục Tiểu Lan khóc xong, nỗi sợ hãi cũng lắng xuống, tính cách mạnh mẽ của cô ấy bắt đầu trỗi dậy.

Ly hôn thì sao? Chỉ cần cô ấy mạnh mẽ sẽ không ai dám nói gì. Chỉ cần cô ấy đủ mạnh, những tên lưu manh đó sau này gặp cô ấy phải đi đường vòng.

“Chị dâu ba, em nghe đám người Quốc Đống nói chị biết võ công sao?”

“Ờ... Võ công thì không hẳn, chỉ là biết chút kỹ thuật tự vệ mà thôi.”

“Vậy chị có thể dạy em không?” Biết kỹ thuật tự vệ có thể đá c.h.ế.t một con thỏ, đối phó với mấy tên lưu manh chắc chắn không thành vấn đề.

“Được chứ.” Tô Mạt gật đầu, trong tình cảnh này Lục Tiểu Lan học chút kỹ thuật tự vệ cũng tốt.

“Cảm ơn chị, chị dâu ba.” Lục Tiểu Lan cảm kích nói: “Chị dâu ba, chuyện này đừng nói với cha mẹ em nhé, bọn họ đã lo lắng nhiều cho em rồi, em không muốn họ phải lo thêm nữa.”

“Nhưng mà...” Với tình trạng này của Lục Tiểu Lan thì không thể giấu nổi đâu.

“Em sẽ nói là trời tối không nhìn rõ cho nên bị té xe trên đường.”

“Được.” Tô Mạt gật đầu, đợi Lục Trường Chinh về sẽ nói với anh một tiếng, để cho anh đi dạy dỗ mấy tên lưu manh đó một trận.

“Để chị giúp em xử lý vết thương trước đã.” Nếu những vết thương này không được xử lý tốt thì rất dễ bị viêm nhiễm.

Tô Mạt đổ chút rượu, dùng bông thấm rồi lau vết thương cho Lục Tiểu Lan, cô ấy đau đến mức phải nhe răng trợn mắt.

Sau khi Lục Tiểu Lan về nhà, người lớn nhìn thấy cô ấy như vậy thì vô cùng hoảng sợ, sau khi biết là do trời tối không nhìn rõ nên bị té xe thì đều rất đau lòng.

“Mấy ngày nay con đừng tự đạp xe đi làm nữa, mẹ sẽ bảo anh hai đưa đón con mỗi ngày.” Lý Nguyệt Nga nói.

Đầu gối đã trầy xước như vậy, mỗi ngày còn phải đạp xe thì sẽ đau biết bao nhiêu.

Lục Tiểu Lan xua tay: “Mẹ, không cần đâu, con tự đi được.”

Từ sau khi cô ấy muốn ly hôn, Lục Vệ Quốc gây sự thì tình cảm của cô ấy đối với anh ta đã nguội lạnh.

“Cố gắng mạnh mẽ làm gì? Con còn muốn đầu gối của mình nữa hay không? Thằng hai là anh con, đừng nói chỉ là tiện đường đưa đón, cho dù đi riêng để đón con cũng là chuyện nó nên làm.”

Lý Nguyệt Nga nói xong thì lập tức ra ngoài tìm Lục Vệ Quốc.

Bình Luận (0)
Comment