Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 227

Trước đây, khi Lục Tiểu Lan muốn ly hôn, Lục Vệ Quốc đã nói nhiều điều không hay, sau chuyện này, ông ấy nhớ lại mà thấy thật hối hận.

Lý Nguyệt Nga vừa dứt lời đã đồng ý ngay.

Đưa đón rất có tâm, ngày nào cũng nương theo giờ giấc của Lục Tiểu Lan, sáng đưa cô ấy đi làm, đến giờ tan làm đến hợp tác xã mua bán chờ Lục Tiểu Lan tan làm và đưa cô về nhà.

Nhìn bề ngoài, quan hệ của hai anh em đã hòa hoãn hơn nhiều.

Nhưng Lục Tiểu Lan chỉ nhờ anh ta đưa đón hai ngày, đến ngày thứ ba cô ấy tự lái xe đi làm.

Cô ấy muốn đi theo chị dâu ba học võ, không thể quá nhu nhược, nếu như không thể chịu khổ thì sao học giỏi được chứ?

Bắt đầu từ hôm nay, sau khi tan làm, ngày nào Lục Tiểu Lan cũng chạy đến chỗ của Tô Mạt năn nỉ cô dạy mình.

Có rất ít người phương Bắc không biết đánh nhau, Lục Tiểu Lan cũng có chút tiềm năng võ học nên rất nhanh đã học được xong căn bản.

Bạn nhỏ An An đã học được cách xoay người, lần nào Lục Tiểu Lan tới cô bé cũng xoay người lại, ngẩng đầu nhìn Tô Mạt và Lục Tiểu Lan múa may loạn xạ, khi nào mệt mỏi thì nằm sấp để nghỉ ngơi một lúc rồi lại ngẩng đầu lên xem.

Cô bé chỉ biết pháp thuật và kiếm pháp, nơi này không có linh khí, không có linh lực, từ khi mở mắt ra cô bé không nhìn thấy người nào dùng kiếm cho nên cô bé cũng phải học tập võ thuật nơi này.

Ở bất kỳ thời đại nào, sức mạnh là tất cả! Không có chuyện gì vũ lực không thể giải được, nếu đánh một trận mà vẫn không phục thì đánh hai trận.

Lạc Lạc thấy chị gái nhỉnh hơn mình thì gấp gáp không thôi, lần nào cũng khua cái tay nhỏ kêu ê ê a a, sau khi kêu la vài ngày đã học được cách xoay người, có thể hưởng thụ tầm nhìn giống chị gái.

Lại là một ngày cuối tuần, Tô Mạt ở nhà nghỉ ngơi, cô dùng gỗ tạo thành khuôn trồng rau nhỏ trong phòng khách. Mùa đông ở nơi này rất dài, dù trồng rau ở trong nhà mùa đông nhưng vẫn tươi tốt đến mức khó hiểu.

Vài ngày trước dị năng của cô đã lên đến trung kỳ cấp hai. Trong khoảng thời gian này dị năng của cô thăng cấp rất chậm, trên cơ bản đều dùng cách thăng cấp tự nhiên.

Trước đây bụng to không tiện lên núi, sau đó lại phải sinh con, chăm con.

Bây giờ mùa thu hoạch đã kết thúc, bắt đầu từ ngày mai, các đại đội phải hiến lương thực. Tô Mạt dự định buổi chiều sẽ đưa đứa bé đến nhà họ Lục, cô sẽ lên núi nhân lúc chặt củi để hấp thụ nhiều năng lượng hơn, đưa dị năng thăng cấp lên hậu kỳ cấp hai.

Chờ khi hậu kỳ vững chắc sẽ tiến thẳng lên cấp ba, sau khi lên cấp ba cô có thể hấp thụ lõi tinh thể để thăng cấp.

Trong không gian của cô còn lưu trữ rất nhiều lõi tinh thể, có lẽ đủ cho cô thăng cấp lên cấp 6, khi phối hợp với thực vật năng lượng chắc chắn có thể thăng lên cấp bảy, cấp tám.

Sau khi chọn được nguyên liệu, Tô Mạt đang chuẩn bị nấu cơm trưa đã nghe thấy loa phát thanh đại đội gọi cô đi nghe điện thoại.

Tô Mạt vội bế hai đứa nhỏ đặt lên xe đẩy đi đến bộ đại đội, vừa đến chưa được bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Người gọi tới là Phó Mạn Hoa, sau khi hỏi thăm tình hình của Tô Mạt và đứa bé, bà ấy nói với Tô Mạt rằng bà ấy đến Quảng Châu thăm Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung, hai người họ sống rất tốt, dặn dò Tô Mạt đừng lo lắng.

Sau khi nói chuyện gia đình xong, lúc này Phó Mạn Hoa mới nói với Tô Mạt: “Tiểu Mạt à, tháng sau anh cả cháu kết hôn, bác gái gọi điện thoại báo cho cháu biết một câu.”

Tô Mạt chân thành chúc mừng: “Thật à? Chúc mừng anh cả, chúc mừng bác cả.”

Tô Dịch Sâm lớn hơn Lục Trường Chinh một tuổi, tuy Phó Mạn Hoa rất cởi mở, không bao giờ thúc giục nhưng bà ấy rất vui khi biết con trai muốn kết hôn.

Bà ấy lớn tuổi rồi nên muốn bế cháu, nhất là khi Tô Dịch Viễn đưa cho bà ấy xem tấm ảnh chụp hai đứa bé, mong muốn này lại càng mãnh liệt hơn.

“Cô bé đó và anh cả cháu đều làm trong quân đội.” Cô ấy là kiểu người bậc cân quắc không thua đấng mày râu, bà ấy rất thích cô con dâu này.

Chỉ có một điểm duy nhất bà ấy không hài lòng đó là nhà mẹ đẻ quá xa, lại là người phương Bắc. Cô ấy ở tận tỉnh tấn, đi đi về về rất khó khăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-227.html.]

Tô Mạt: “Làm trong quân đội cũng tốt mà, hai người họ có tiếng nói chung.”

“Cũng không hẳn đâu, cô bé kia xinh đẹp lắm, lúc đầu bác gái còn tưởng là nhân viên của đoàn văn nghệ, không ngờ lại là nữ binh trong quân đội.”

Tô Mạt khen: “Ồ, vậy giỏi lắm đấy ạ!” Ở thời kỳ này, muốn trở thành nữ binh cực kỳ khó khăn.

“Ừ con bé giỏi lắm, khi cháu gặp nó chắc chắn sẽ thích nó.”

Tô Mạt cảm nhận được Phó Mạn Hoa rất thích cô con dâu này, cười nói: “Người lọt vào trong mắt bác cả chắc chắn không có gì để chê, cháu hào hứng muốn gặp chị dâu mới quá.”

“Bác cả ơi, khi nào anh cả chụp ảnh cưới bác phải gửi cho cháu một tấm nhé.”

“Được, chuyện nhỏ ấy mà. Cháu gửi hai tấm chụp An An và Lạc Lạc cho bác đi, bác trai cháu ngày nào cũng nhắc đấy.”

Tô Mạt cười, gật đầu đồng ý.

Tiền điện thoại rất đắt đỏ, sau khi nói chuyện xong hai người cúp điện thoại ngay.

Sau khi về nhà, Tô Mạt suy nghĩ xem nên chuẩn bị quà tân hôn gì cho anh cả.

Hai người là anh em, đưa tiền không được hay lắm, tốt nhất nên tặng món đồ gì có tâm chút.

Tô Mạt nghĩ hai người họ đều là quân nhân, phải tập luyện thường xuyên, Quảng Tây nhiều núi rừng, độ ẩm cao, có thể làm bao đầu gối và mỗi người một chiếc khăn quàng cổ.

Sau khi nghĩ kỹ, Tô Mạt chạy nhanh đến nhà họ Lục để Lý Nguyệt Nga nhờ người đi lấy da sói giúp cô, sau đó lại lái xe đến hợp tác xã mua bán mua len sợi.

Tô Mạt muốn hoàn thành món quà trước cho nên buổi chiều cô không đi lên núi nữa mà ở nhà đan khăn quàng.

Các đại đội góp lương thực, Tô Mạt phải đi hỗ trợ giám sát, chỉ có chút thời gian rảnh buổi tối.

Cô liên tục đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng đến ngày thứ ba đã làm xong bao đầu gối và khăn quàng cổ. Tô Mạc tranh thủ đi ra bưu cục gửi đồ kèm theo mấy tấm ảnh chụp hai đứa nhỏ.

Liễu Quảng Anh bị bệnh, một ngày trước khi góp lương thực mới về đi làm.

Nhìn thấy trạm lương thực tràn ngập sức sống, Tô Mạt bận trước bận sau mà thổn thức trong lòng.

Nếu lúc trước Liễu Bình gả cho Lục Trường Chinh, chắc giờ phút này đang sống rất tốt.

Đúng là thời thế, vận mệnh đã được sắp xếp hết rồi!

Chỉ tội nghiệp anh cả cô ta, uống mất một mạng sống.

Trong lúc đám người Canh Trường Thanh đang lùng bắt La Viễn, kiểm tra những người có quan hệ thân thiết với anh ta một lượt, cuối cùng điều tra ra chứng cứ La Viễn sai người mưu hại ông Liễu.

Tên tài xế kia đã bị bắt và phán tử hình.

Có câu biết người biết mặt không biết lòng, tuy người kia nhìn thật thà chất phác nhưng lại là con nghiện cờ bạc, trước đây nợ nần chồng chất.

Trong lúc gã đang sứt đầu mẻ trán, có người đưa tiền tới tận cửa đương nhiên phải đồng ý ngay.

Sau khi bà Liễu biết cái c.h.ế.t của chồng mình không phải là ngoài ý muốn mà là La Viễn cho người đ.â.m sau lưng thì ngất luôn tại chỗ.

Đến khi tỉnh dậy có lúc tỉnh táo lúc mơ màng như là điên rồi.

Bình Luận (0)
Comment