Sau khi Cung Diệp bị đưa ra khỏi huyện Thanh Khê, nhà họ Cung đã vận dụng rất nhiều mối quan hệ nên anh ta nhanh chóng được thả ra.
Ông cụ Cung phê bình anh ta một cách nặng nề, Cung Diệp cũng biết là mình đã quá kiêu căng, lần này anh ta thật lòng ghi nhớ lời nói của ông cụ.
Ông cụ Cung nhận thấy sau khi Cung Diệp vấp ngã, con người anh ta trở nên chín chắn hơn rất nhiều nên ông ta cảm thấy như được an ủi. Thất bại không đáng sợ, chỉ cần rút ra được bài học kinh nghiệm thì sẽ có thể đứng dậy nhanh thôi.
Sau khi cả gia đình bàn bạc, Cung Diệp lại một lần nữa bị ông cụ Cung đưa xuống dưới quê.
Tuy nhiên lần này sẽ không còn chức vụ xã trưởng ngon nghẻ nữa mà là một cán bộ bình thường. Địa điểm cũng là công xã cách Thượng Hải không xa, ông cụ Cung sợ cách xa quá thì không theo dõi được, cháu trai lại bị người ta mê hoặc làm chuyện dại dột gì đó nên tốt nhất là để anh ta ở ngay dưới mí mắt mình.
Sau khi Dương Sĩ Ân bị liệt, ông ta đã điều trị tại bệnh viện Thượng Hải hai ba tháng nhưng vẫn không hiệu quả, dần dà Chu Thu Anh cũng bỏ cuộc.
Bà ta đưa ông ta xuất viện và bảo Dương Tố Vân ở nhà chăm sóc.
Nhìn thấy tình cảnh của nhà họ Dương, các cán bộ của khu phố cũng không động viên Dương Tố Vân về quê, Dương Tố Vân may mắn tránh thoát.
Lúc ấy Dương Sĩ Ân đã bị trường học đình chỉ công tác rồi, bây giờ lại bị liệt nên chắc chắn không thể nào dạy học được nữa.
Dưới sự vận động của lão Giang và các nhà hảo tâm khác, trường học đã bồi thường một ít tiền rồi thu lại căn nhà được chia cho Dương Sĩ Ân, bảo bọn họ tìm một nơi ở khác.
Lúc này chuyện của Dương Tố Hồng và Chung Nhã đã được quyết định rồi, Chu Thu Anh sợ ảnh hưởng đến con trai mình nên lập tức đưa Dương Sĩ Ân và Dương Tố Vân về quê nhà.
Thế là Dương Tố Vân lại về quê bằng một cách khác.
Kể từ khi cha Dương đi làm, mỗi tháng ông ta đều gửi tiền về nhà phụng dưỡng cha mẹ. Có sự nuôi dưỡng của ông ta, hoàn cảnh gia đình nhà họ Dương ở quê không hề tệ, ngôi nhà cũng được xây gạch ngói, còn giữ lại hai căn phòng cho gia đình Dương Sĩ Ân để họ có chỗ ở khi về đây.
Năm nay bà cụ Dương gần bảy mươi rồi, thấy con trai có triển vọng nhất của mình như thế này thì kêu trời kêu đất. Anh trai của Dương Sĩ Ân cũng vô cùng đau lòng.
Ban đầu, vì được gia đình Dương Sĩ Ân phụng dưỡng nhiều năm nên bọn họ chăm sóc cho ông ta rất tận tâm, đối với Dương Tố Vân cũng rất chu đáo.
Thời gian đầu Dương Tố Vân vô cùng bất mãn với việc Chu Thu Anh đưa họ về quê.
Sau đó thấy có người giúp mình chăm sóc Dương Sĩ Ân, cô ta nhẹ nhõm hơn rất nhiều so với lúc ở Thượng Hải nên cũng không nói gì nữa.
Trong lòng cô ta còn cảm thấy mẹ mình thật cao siêu.
Cha cô ta đã nuôi những người ở quê nhà bao nhiêu năm nay, bây giờ cha cô bị liệt, đã đến lúc những người này phải báo đáp rồi.
Dương Tố Vân vốn tưởng rằng cứ ở quê như thế này cũng không tồi, không ngờ chỉ được vài tháng, mọi chuyện đã thay đổi.
Lúc đầu, Dương Tố Vân chỉ việc xoa bóp tay chân cho Dương Sĩ Ân mỗi ngày theo như bệnh viện hướng dẫn, bác cả Dương và hai anh họ sẽ đảm nhận những việc khác như ăn uống dọn dẹp vệ sinh.
Việc nhà cũng do em họ và chị dâu họ làm.
Mỗi ngày Dương Tố Vân sẽ đọc sách và đọc báo cho Dương Sĩ Ân, cuộc sống trôi qua vô cùng nhàn nhã.
Thế nhưng dần dần bác gái bắt đầu sai khiến Dương Tố Vân làm việc, đầu tiên là thỉnh thoảng bảo cô ta nấu cơm, dần dà việc nấu cơm trở thành nhiệm vụ của cô ta. Bọn họ cũng không còn tận tình chăm sóc cho Dương Sĩ Ân nữa, thường xuyên bỏ bê mọi việc, để Dương Tố Vân tự mình làm.
Sở dĩ ban đầu gia đình bác cả Dương hăng hái như thế là vì Chu Thu Anh đã nói sau này hàng tháng sẽ gửi về hai mươi tệ.
Bọn họ còn lo rằng Dương Sĩ Ân bị liệt thì gia đình ông ta sẽ cắt mất tiền của bọn họ, bây giờ không bị cắt tiền nên tất nhiên là bọn họ cư xử khá tử tế.
Thế nhưng sau đó bọn họ phát hiện tiền mà Chu Thu Anh gửi về đều do Dương Tố Vân nắm giữ, mỗi tháng Dương Tố Vân chỉ đưa cho bọn họ mười tệ.
Mười tệ này trừ đi khoản ăn uống của hai cha con họ thì chẳng còn dư lại gì cả, thế là bọn họ bất mãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-228.html.]
Giấy chứng nhận lương thực của hai cha con Dương Tố Vân vẫn còn ở thành phố nên không được phân chia lương thực ở dưới quê, lương thực mà họ ăn đều là của nhà bác cả.
Dương Tố Vân thấy gia đình bác cả như thế này thì tức giận không thôi, nhiều lần mách chuyện với bà cụ Dương nhưng bà cụ Dương không hề bênh vực cô ta, chỉ bảo rằng cô ta đã lớn rồi, làm giúp một ít việc nhà cũng chả có gì to tát cả.
Bà cụ Dương sinh sống cùng con trai cả bao nhiêu năm nay, gia đình con trai cả cũng đối xử không tệ với bà ta, bây giờ con trai út đã bị liệt rồi, chắc chắn sau này không thể trông cậy được nữa nên trong lòng bà ta thiên vị gia đình con trai cả hơn.
Thực ra bà ta cũng âm thầm nhắc nhở gia đình con trai cả, bảo bọn họ nương tay chút.
Dù sao thì trước kia con trai út hàng tháng đều gửi tiền về cho gia đình, bảo là gửi cho bà ta nhưng bà ta sống cùng gia đình con trai cả, nên phải trợ cấp luôn cho gia đình bọn họ, nếu không thì bọn họ làm sao sống thoải mái được như bây giờ.
Mặc dù bây giờ ông ta bị liệt nhưng tháng nào vợ con ông ta cũng đều đặn gửi về nhà mười tệ.
"Cha vợ của Dương Tố Hồng là quản đốc, bản thân nó cũng rất có năng lực, chắc chắn sau này tương lai sẽ xán lạn. Nếu để nó biết được các con đối xử với cha và em gái nó như thế này thì sau này làm sao nhờ nó nâng đỡ các con nữa chứ?" Bà cụ Dương nói.
"Mẹ ơi, bọn con sẵn lòng chăm sóc em trai, nhưng Tố Vân cũng đã hai mươi tuổi rồi mà chẳng chịu làm gì cả, như vậy làm sao mà được chứ?"
"Gia đình chúng ta là gia đình nông dân chân chính, không theo tác phong chủ nghĩa tư bản."
"Theo con thấy thì Tố Vân đã học thói hư từ bạn bè tư bản của nó rồi, con phải chỉnh đốn lại nó mới được, nếu không thì sau này nó sẽ gây ra tai họa mất."
Bác gái Dương rất chướng mắt với Dương Tố Vân, cô ta cứ bày ra vẻ trịch thượng, như thể bà ta và hai cô con gái là bảo mẫu của cô ta vậy.
Cô ta chẳng làm gì cả mà còn kén cá chọn canh. Không phải tiểu thư mà cứ thích ra dáng tiểu thư nên bà ta rất ngứa mắt.
Bà cụ Dương nghẹn họng: "Tháng nào nó cũng đưa tiền cho gia đình, các con cũng đừng làm gì quá đáng."
"Mẹ à, mỗi tháng nó chỉ cho có mười tệ thôi, trừ đi tiền ăn của bọn họ thì còn dư lại bao nhiêu chứ?"
"Bây giờ không được phép thuê bảo mẫu chứ nếu là trước kia thì thuê bảo mẫu một tháng cũng phải tốn mấy chục tệ đúng không?"
"Con cũng chả bảo nó làm gì nhiều, chỉ nấu mỗi bữa cơm thôi thì có gì mà quá đáng chứ? Nó cũng không cần ra đồng làm việc, ở nhà nấu cơm là nhẹ nhàng nhất rồi. Nếu con không cần ra đồng thì đừng nói là nấu cơm, quét dọn giặt quần áo gì con cũng làm tất."
Bà cụ Dương cãi không lại bà ta, chỉ đành bất lực nói: "Các con tự quyết định đi. Nó cũng là một đứa nóng tính, đến lúc ấy nó đòi ra ở riêng, tự mình làm hết mọi việc thì sẽ không đưa tiền cho gia đình nữa đâu."
Gia đình bác cả nghẹn họng, nhưng sau đó bọn họ rất tận tâm chăm sóc Dương Sĩ Ân. Dương Tố Vân lại không được đối xử tốt như thế, việc gì nên làm thì vẫn phải làm.
Bọn họ sống ở khu vực đồi núi, mặc dù một năm có hai vụ thu hoạch nhưng đất đai cằn cỗi nên sản lượng lương thực không cao, sau khi nộp và phân chia lương thực thì hàng năm mỗi nhà được chia mấy chục tệ là tốt lắm rồi.
Thế nên bọn họ vẫn rất cần số tiền mà gia đình chú hai gửi về.
Hôm nay Dương Tố Vân giặt chiếc quần bẩn của Dương Sĩ Ân ở bên dòng suối nhỏ, vừa giặt vừa khóc.
Cô ta thật sự không thể chịu nổi cuộc sống như thế này nữa, chi bằng làm một thanh niên tri thức, về quê làm ruộng.
Có lẽ là do khóc quá nhiều nên não bị thiếu dưỡng khí, lúc Dương Tố Vân giặt xong đứng lên thì cảm giác trời đất quay cuồng, suýt nữa ngã xuống dòng suối, may mà được Cung Diệp đi ngang qua đỡ lấy.
"Đồng chí, cô có sao không?" Sau khi Dương Tố Vân đứng vững, Cung Diệp mới buông tay ra và hỏi.
Dương Tố Vân đứng vững rồi ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù người này đội mũ rơm và mặc quần áo lao động màu xanh nhưng thân hình cao lớn, vẻ ngoài khôi ngô tràn đầy phong độ, khiến tim cô ta không khỏi đập thình thịch.
"Cảm, cảm ơn anh nhé đồng chí, tôi không sao."
Cung Diệp xua tay: "Không cần khách sáo. Mặc dù con suối này không sâu nhưng vẫn phải cẩn thận."
Cung Diệp nói xong, thấy Dương Tố Vân không sao thì lập tức rời đi.
Dương Tố Vân nhìn theo bóng lưng của Cung Diệp, đột nhiên trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ lạ...