Đại đội thôn Lục Gia năm nay vận may không tốt, là ngày cuối cùng nộp thuế nông nghiệp, các xã viên chỉ có thể đứng nhìn những đại đội khác nộp thuế nông nghiệp rồi chia tiền ăn với vẻ ghen tị.
Vất vả lắm mới nộp xong thuế nông nghiệp, các xã viên vui mừng đến mức tụ tập quanh bãi phơi lúa ở bộ đại đội, thảo luận đoán xem công điểm năm nay sẽ có giá trị bao nhiêu tiền.
Tô Mạt thấy ít người lên núi nên cô xin nghỉ một ngày, lên núi kiếm củi.
Củi năm nay ở nhà Tô Mạt vẫn là Lục Trường Chinh nhờ Lục Quốc Bình đốn giúp. Nhưng cô trồng rau trong nhà, phải thường xuyên đốt tường lửa, cần nhiều củi nên vào ngày nghỉ cô lên núi lấy củi, không ai thấy có chuyện gì không ổn cả.
Mùa đông rất dài, ai lại chê nhiều củi chứ? Nếu có điều kiện, đương nhiên sẽ chuẩn bị đầy đủ, vào mùa đông sẽ thoải mái hơn.
Tô Mạt tìm một chỗ gần núi sâu, trước tiên phóng ra một luồng năng lượng, sau khi hấp thu bão hòa xong, cô tìm một cây hạt dẻ để sinh sản.
Cây hạt dẻ rụng lá, rồi nhanh chóng mọc ra lá non, nở hoa, kết trái, hạt dẻ rơi ào ào xuống mặt đất, Tô Mạt mới dừng lại, nhặt hạt dẻ rơi cho vào không gian.
Sau đó lại tiếp tục hấp thu năng lượng, thúc đẩy sinh trưởng, hấp thu năng lượng, thúc đẩy sinh trưởng, theo mỗi một chu kỳ, dung lượng dị năng của Tô Mạt có thể tăng lên một chút.
Sau khi lặp lại chu kỳ này hơn mười lần, Tô Mạt cảm thấy cổ chai dị năng đã muốn nới lỏng, cô hút lại năng lượng của thực vật đã sinh ra trước đó, thành công đẩy dị năng đến cuối cấp hai.
Mỗi lần dị năng được nâng cấp, cần được củng cố trong một khoảng thời gian để lõi tinh thể thích ứng với cường độ năng lượng. Nếu tiếp tục thăng cấp ngay sau khi nâng cấp, rất có thể lõi tinh thể sẽ bị vỡ, gây khó khăn cho việc thăng cấp dị năng sau này.
Sau khi thăng cấp, Tô Mạt nhanh chóng bắt đầu đốn củi, vừa đốn vừa cho vào không gian, đợi gần xong, cô chọn hai bó đặt lên xe ba gác.
Ở đây, cô đã đặt sẵn một ít củi làm chỗ ẩn nấp, thấy xung quanh không có ai, Tô Mạt nhanh chóng lấy rất nhiều củi từ trong không gian ra, đại khái là đủ cho khoảng thời gian bận rộn của cô.
Sau đó cô mới chuyển củi lên xe ba gác, bắt đầu vận chuyển về nhà.
Lý Nguyệt Nga thấy Tô Mạt đi đã lâu mà còn chưa về nhà, bà ấy hơi lo lắng, nhờ mấy đứa nhỏ trông An An và Lạc Lạc, còn mình thì đi lên núi tìm Tô Mạt.
Sau khi nhìn thấy Tô Mạt, Lý Nguyệt Nga thở phào nhẹ nhõm: "Con bé này, sao lại lâu như vậy? Mẹ còn tưởng con đã xảy ra chuyện gì chứ?"
"Mẹ, không có việc gì. Con muốn đốn cho xong rồi vận chuyển về nhà luôn." Tô Mạt đáp.
Sau khi Lý Nguyệt Nga giúp Tô Mạt chở củi về, bà ấy lại cùng cô lên núi, nhìn thấy một đống củi khổng lồ, Lý Nguyệt Nga chỉ biết cảm thán.
Cũng không biết thằng ba có vận mệnh gì mà lại cưới được một người vợ chu toàn như thế.
Cả hai phải vận chuyển thêm hai lần nữa mới xong đống củi kia.
Vào ngày 1 tháng 11, đại đội thôn Lục Gia phân chia lương thực và tiền, tuy năm nay trồng lương thực tinh tăng, cũng bổ sung một nhóm rau củ, nhưng năm nay đại đội có hơn mười mấy thanh niên trí thức, tháng năm lại tiếp đón khách ngoài, mỗi người được nhiều hơn năm ngoái năm công điểm.
Mặc dù tổng thu nhập của đại đội tăng lên so với năm ngoái, nhưng tính ra, giá trị ròng của công điểm lại thấp hơn một điểm so với những năm trước. Giá trị ròng của năm nay là một hào mốt.
Mặc dù giá trị ròng này đã rất tốt, nhưng số tiền mà mọi người nhận được lại ít hơn nhiều so với năm ngoái, mọi người đều cảm thấy không vui.
Vì thế, một số người đã đổ vấn đề này lên người nhóm thanh niên trí thức, thỉnh thoảng còn nói vài câu kỳ quái.
Tuy ở đại đội Tô Mạt không được chia lương thực, nhưng hai đứa nhỏ thì có. Đứa nhỏ dưới hai tuổi, ăn lương thực hạng năm, một năm được 180 cân.
Vì thế trong giờ nghỉ trưa, Tô Mạt cũng trở lại đại đội một chuyến, đi nhận lương thực cho hai đứa nhỏ.
Năm nay đại đội trồng nhiều lương thực tinh, nên thức ăn cho trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ đều có thể nhận toàn bộ lương thực tinh. Tô Mạt lại xin toàn bộ là gạo, chờ bọn nhỏ lớn hơn, cô có thể nấu cháo xương ống cho chúng ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-229.html.]
Sau đó, Tô Mạt mua thêm 200 cân ngô từ đại đội, giữ lại cho Lục Bá Minh tiếp tế người dân trong chuồng bò.
Gạo có giá chín xu rưỡi một cân, ngô có giá năm xu một cân, tổng cộng 360 cân gạo, 200 cân ngô, Tô Mạt thanh toán 44.2 tệ tiền mua lương thực.
Thời gian nghỉ trưa của Tô Mạt có hạn nên sau khi cô chở lương thực về nhà, cô vội vã đến công xã làm việc, nên không biết chuyện mâu thuẫn cãi nhau của xã viên và nhóm thanh niên trí thức.
Ngày hôm sau, g.i.ế.c heo chia thịt.
Không ít xã viên của đại đội bắt đầu lấn át những thanh niên trí thức, bọn họ điên cuồng chen ngang phía trước nhóm thanh niên trí thức, hỏi đến thì nói đã nhờ người giữ chỗ từ sớm, khiến cho nhóm thanh niên trí thức rõ ràng đã xếp hàng từ sớm, nhưng lại bị ép ra phía sau.
Những thanh niên trí thức cũng không phải là kẻ ngốc, vừa nhìn đã hiểu là bọn họ bị nhằm vào.
Giết heo chia thịt chính là như vậy, ai đến trước thì chọn phần ngon, phía sau là người khác chọn còn dư lại. Lúc này, ai không muốn chọn mỡ chứ? Thịt nạc không những không có chút dầu mỡ nào mà lại còn dính răng nữa.
Nói đến chia thịt ở đây, nhóm thanh niên trí thức có thể miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng sau khi chia xong, một số thanh niên trí thức trong nhà có điều kiện, nghĩ đến việc mua thêm thịt.
Những người đó lại bắt đầu hành xử như quái vật, ngăn cản không cho nhóm thanh niên trí thức mua thịt, nói là thịt phải ưu tiên người trong thôn trước, khi người trong thôn không cần mới đến lượt thanh niên trí thức.
Thanh niên trí thức tức giận đến mức đêm đó bảo Mã Kiến Minh dẫn theo một số đại diện đến chỗ Tô Mạt, nhờ cô chủ trì công đạo giúp.
Bản thân Tô Mạt cũng là thanh niên trí thức, địa vị của cô ở thôn Lục Gia lại không kém, nhóm thanh niên trí thức cho rằng, tìm Tô Mạt sẽ hiệu quả hơn là đi đến công xã cáo trạng.
Nghe xong lời này, Tô Mạt thực sự cảm thấy buồn bực.
Vấn đề này thực sự khó giải quyết. Mầm mống thù địch đã lộ ra, hòa giải một lần, cũng sẽ có lần tiếp theo
Tuy nhiên, những người đó quả thật cũng đi hơi xa, dù thanh niên trí thức có ra sao, nếu đã được phân vào đại đội, thì chính là thành viên của đại đội, nên những quyền lợi mà bọn họ đáng được hưởng không thể bị tước đoạt.
Nhưng việc này, Tô Mạt tự mình ra mặt không thích hợp, nên cô đã dẫn đại diện của thanh niên trí thức đi tìm Lục Thanh An và Lục Bảo Quốc, kể lại chuyện này cho bọn họ.
Chuyện của nhóm thanh niên trí thức luôn luôn là Lục Bảo Quốc phụ trách. Lục Bảo Quốc nghe xong cũng đau đầu không thôi.
Chuyện vặt vãnh của mấy đứa nhỏ này cũng nhiều. Làm việc thì không tích cực, cứ ba ngày lại phải đến viện thanh niên trí thức tìm ông ấy hòa giải xung đột.
Người khác chen hàng, sao bọn họ không chen lại? Tại sao chuyện gì cũng đến tìm ông ấy? Ông ấy cũng không phải là cha của bọn họ.
Nếu có người ngăn không cho mua thịt, ông ấy sớm đã vả cái miệng rộng của người ta rồi, còn bất mãn cái rắm gì?
Ông ấy đã nói mỗi xã viên đều có quyền mua thịt, ông ấy cần phải xác minh bọn họ có thể mua nữa hả?
Thực sự không biết phải làm thế nào để thích nghi mà.
Bây giờ bọn họ đến gặp ông ấy để cáo trạng, đến lúc đó, những người đó ngoài mặt thì đối tốt, nói không chừng sẽ lén lút nhằm vào bọn họ.
Chẳng phải muốn ông ấy che chở cho bọn họ hết lần này đến lần khác sao?
Lục Bảo Quốc thở dài, xua tay: "Tôi biết rồi, mấy người trở về đi, ngày mai tôi họp bàn lại."
Sau khi thanh niên trí thức rời đi, Lục Bảo Quốc nhìn Lục Thanh An ở bên cạnh: “Bí thư, con dâu của ông cũng là thanh niên trí thức, hay là chuyện thanh niên trí thức lần này ông phụ trách đi? Dễ dàng quản lý hơn."
Lục Thanh An giật mình, vội vàng chắp hai tay sau lưng rời đi: “Tôi làm gì còn thời gian rảnh chứ? Trong đại đội bận nhiều việc, còn phải trông cháu trai cháu gái nữa. Vợ tôi mấy ngày nay bị đau lưng, hai đứa nhỏ đều là tôi trông đấy."
Nói xong, ông ấy rời đi nhanh như chớp. Có ngu ông cũng không lãnh chuyện này đâu.