Ngày hôm sau, Lục Bảo Quốc triệu tập mọi người họp buổi sáng, thảo luận vấn đề này.
Ông ấy giáo dục cho mọi người, đều là đồng chí cách mạng, mọi người phải xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, không tham gia xa lánh hay thù địch nhau.
Lục Bảo quốc cũng biết nguyên nhân chính là do giá trị ròng của công điểm giảm xuống. Ông ấy gọi kế toán đến giải thích chi tiết cho mọi người lý do khiến giá trị ròng của công điểm giảm.
Dù sao thì cũng có đủ mọi mặt, không phải chỉ vì có một số thanh niên trí thức đến mà ảnh hưởng đến giá trị ròng của công điểm.
Mặc dù, ít nhiều gì cũng có lý do này.
Sau khi Lục Bảo Quốc nói xong thì yêu cầu mọi người trở về, về phần mọi người có thể nghe hiểu được bao nhiêu, ông ấy cũng không có biện pháp nào.
Lục Bảo Quốc cũng có chút tức giận vì nghe nói năm sau sẽ có thanh niên trí thức mới đến.
Bây giờ khoảng hai mươi người này đã quấy rầy không cho ông ấy chút yên bình nào, nếu càng có nhiều người đến, viện thanh niên trí thức sẽ càng đông đúc, chỉ sợ những người đó lại muốn nổi dậy.
Sau khi Lục Trường Chinh hoàn thành trao đổi học tập tại Viện nghiên cứu quân sự, anh trở lại đơn vị ban đầu của mình, nói với sư đoàn trưởng về việc điều chuyển, bao gồm cả công việc của Tô Mạt.
Bố trí công việc không khó, nhưng để có được một công việc tốt cũng không phải dễ. Bọn họ còn chưa tới đó nên không biết bên đó xảy ra chuyện gì, sư đoàn trưởng cũng không dám đảm bảo.
Sau khi thảo luận, hai người quyết định năm sau Lục Trường Chinh sẽ chuyển đến đó trước, khi ổn định bọn họ sẽ tìm một công việc tương đối tốt và chuyển Tô Mạt đến đó.
Đầu tháng 11, Lục Trường Chinh trở lại, mang theo lệnh điều động trở về.
Những người bị khuất phục bởi khả năng của Lục Trường Chinh nghe tin anh sẽ sớm được điều đi, đều rất không muốn.
Đối với những người có tiềm năng, sau khi Lục Trường Chinh tham khảo ý kiến của bọn họ, anh đã đệ đơn lên cấp trên, điều động những người đó ra quân đội tiền tuyến.
Vào cuối tháng 11, trung đoàn trưởng mới của đơn vị được bổ nhiệm đến, là đồng đội cũ của Lục Trường Chinh, người đang mặc đồ lót dacron, Đào Bồi Thắng.
Đào Bồi Thắng bị thương nặng khi đi làm nhiệm vụ vào đầu năm, phải mất hai hoặc ba tháng để hồi phục, nhưng anh ta không còn thích hợp để ra tiền tuyến, nên được điều đến bộ phận hậu cần.
Trong nhà Đào Bồi Thắng còn có người, hiện tại anh ta bị thương không thể ra tiền tuyến nữa, sau này khó có thể thăng chức nên đã nhân cơ hội này dùng năng lực của mình, cho anh ta lên vị trí trung đoàn trưởng.
Lục Trường Chinh tự mình lái xe đến đón Đào Bồi Thắng, khi nhìn thấy bàn chân hơi khập khiễng của anh ta, anh khó chịu nhắm mắt lại.
Đào Bồi Thắng bình thường nhìn thì tùy tiện, vô tâm vô phế, nhưng trong thâm tâm anh ta cũng giống như Lục Trường Chinh, thích sự kích thích và nhiệt huyết. Bây giờ không thể quay lại tiền tuyến nữa, chỉ có thể làm việc ở bộ phận hậu cần, không chừng trong lòng rất khó chịu.
Khi Đào Bồi Thắng nhìn thấy Lục Trường Chinh đi xuống mở cửa xe cho anh ta, anh ta cười đ.ấ.m anh một phát.
"Tôi chỉ là đi đứng có hơi bất tiện, cũng không phải cụt tay mà cần cậu mở cửa xe cho tôi."
Đợi hai người lên xe, Đào Bồi Thắng mới ngừng cười, một lúc sau mới nói: "Lão Lục, Xuyên Tử hy sinh rồi."
"Ừm, tôi có nghe nói." Cổ họng Lục Trường Chinh có chút nghẹn ngào.
Khi còn trong quân đội, anh, Đào Bồi Thắng và Triệu Xuyên, ba người có mối quan hệ tốt nhất.
"Là vì cứu tôi!" Đào Bồi Thắng hai mắt rưng rưng: "Cho nên, tôi nhất định phải sống thật tốt, sống cho cả phần của Xuyên Tử."
“Sau khi đi được, tôi đến quê của Xuyên Tử ở tỉnh Cam Túc, nơi đó thực sự rất sâu trong núi, rất nghèo nàn. Mẹ Xuyên Tử tóc bạc trắng, lưng hơi khom, mắt thấy đứa con có tiền đồ sắp hết khổ, nhưng con trai đã không còn nữa." Đào Bồi Thắng sờ lên mặt.
“Tôi đã thề trước mộ Xuyên Tử, tôi nhất định sẽ hiếu thảo với mẹ cậu ấy như mẹ ruột của mình. Chở tôi ổn định ở đây, tôi sẽ đón bà ấy theo quân ở đây.”
"Đến bộ phận hậu cần rất tốt, ít nhất là an toàn, tôi phải chăm sóc tốt cho mẹ Xuyên Tử."
“Chỉ là báo thù cho Xuyên Tử, lão Lục, chỉ có thế dựa vào cậu thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-230.html.]
"Được." Lục Trường Chinh gật đầu.
"Khi mẹ Xuyên Tử tới đây, có cần gì thì cứ nói nhé." Tuy rằng anh không có ở đây, nhưng anh em và cha mẹ anh đều ở đây, có một số việc vẫn có thể giúp ích được.
"Yên tâm, với quan hệ của hai chúng ta, cái gì cần ở chỗ cậu thì tôi sẽ không khách sáo đâu." Đào Bồi Thắng nói, trong chốc lát, anh ta đã khôi phục dáng vẻ tùy tiện như trước.
"Nghe nói thằng nhóc cậu sinh được long phượng thai?"
Nhắc đến hai đứa nhỏ, khóe miệng Lục Trường Chinh cũng mỉm cười: “Phải.”
“Nhìn cậu kìa.” Đào Bồi Thắng nói đùa: "Tạm thời không đến đơn vị, tới nhà cậu trước đi, đi xem cháu trai cùng cháu gái lớn của tôi."
"Được!" Lục Trường Chinh không có phản đối, Đào Bồi Thắng tới sớm, hẳn là mấy ngày sau mới làm.
Sau khi đến huyện, Lục Trường Chinh đi cắt thịt, lại mua một con gà, sau đó mới đưa Đào Bối Thắng về nhà.
Hôm nay tình cờ là chủ nhật, Tô Mạt cũng ở nhà.
"Em dâu, tới đây phiền em rồi." Đào Bồi Thắng nói.
“Cút, không biết lớn nhỏ, gọi chị dâu.” Lục Trường Chinh và Đào Bồi Thắng sinh cùng năm cùng tháng, Lục Trường Chinh sinh sớm hơn một ngày. Nhưng Đào Bồi Thắng không phục, muốn làm anh.
Lục Trường Chinh giới thiệu Đào Bồi Thắng với Tô Mạt, Tô Mạt chào đón anh ta, sau đó lại nhìn Đào Bồi Thắng vài lần rồi hỏi: "Ừm, trước đây anh từng là phóng viên à? Tôi nhớ hình như đã từng gặp anh."
Đào Bồi Thắng cười lớn: “Trí nhớ của em dâu thật tốt, quả thật năm trước có tới.”
Tô Mạt gật đầu, lúc đó đặc vụ vừa bị phát hiện, có lẽ anh ta tới đây để tìm hiểu đầu đuôi sự việc.
"Được rồi, vậy mọi người nói chuyện đi, em đi nấu cơm."
Lục Trường Chinh đón Đào Bồi Thắng vào phòng phía Tây, đốt giường lò lên, sau đó mới đi vào phòng bế hai đứa nhỏ qua.
Hai đứa nhỏ đã gần năm tháng tuổi, An An luôn đi trước một bước, đã tập ngồi. Sở thích của cô bé dạo này chính là ngồi dậy nhìn em trai ngốc của mình nằm ngọ nguậy.
Đào Bồi Thắng nhìn thấy bọn nhỏ, thích không chịu được, nhanh chóng lấy ra hai phong bì lớn màu đỏ, nhét vào tay hai đứa nhỏ, mỗi đữa một cái.
"An An, Lạc Lạc, nào, cầm lấy đi. Bác Đào không có thời gian mua quà, các cháu tự cầm mà mua kẹo đi."
Đào Bồi Thắng mỉm cười, bế An An lên định hôn cô bé một cái, nhưng An An nhanh chóng đưa tay ra ngăn lại.
"Còn biết ghét bỏ bác bẩn thỉu nha, cô bé cháu lanh lợi quá. Bác đã đi tàu được vài ngày, thật sự không sạch sẽ lắm." Đào Bồi Thắng cười lớn, sau đó đặt An An lên giường lò, bế Lạc Lạc lên trêu chọc cậu bé.
Sau đó, anh đặt hai đứa nhỏ sang một bên, trò chuyện công việc với Lục Trường Chinh.
Nhìn thấy bọn nhỏ tự chơi ở một bên mà không quấy khóc hay làm phiền, An An tựa hồ đang cố gắng hướng dẫn em trai mình tập ngồi, Đào Bồi Thắng thán phục: “Con gái cậu sau này chắc chắn sẽ rất giỏi, còn nhỏ mà đã thông minh như vậy rồi."
Lục Trường Chinh nhếch môi cười đắc ý, cũng không thèm nhìn xem là con gái của ai.
Bữa trưa Tô Mạt làm món gà hầm nấm phỉ, thịt kho tàu, hai đĩa rau xào và cơm trắng là món chính.
Đào Bồi Thắng không ăn nhiều trên tàu, tay nghề Tô Mạt lại tốt, anh ta ăn no đến mức suýt vịn tường đi. Ăn trưa xong, cả hai đến nhà họ Lục ngồi một lúc rồi mới quay lại đơn vị.
Sau khi bọn họ rời đi, An An đưa hai phong bì lì xì Đào Bồi Thắng tặng cho Tô Mạt, Tô Mạt mở ra thì thấy mỗi phong bì có năm mươi tệ, đưa cho bọn nhỏ, quả thực là rất hào phóng.
"Mẹ sẽ giữ dùm cho các con, chờ các con lớn hơn mẹ sẽ đưa lại cho các con."
Tô Mạt tỏ vẻ cô là một người mẹ đáng tin cậy, không phải giữ dùm rồi không thấy tăm hơi đâu.