Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 231

Vào cuối tháng 11, Triệu Cửu Hương và ông Thạch cũng được thả ra khỏi trại lao động cải tạo.

Ngoài việc trông gầy đi một chút thì cả hai không có thay đổi gì lớn.

Khi Triệu Cửu Hương quay lại, nhìn thấy Lục Phúc Bảo gầy gò đen đúa, lập tức gào lên khóc.

"Mẹ ôi, Phúc Bảo, sao con lại trở nên như thế này? Lục Quế Hoa đáng c.h.ế.t kia không quan tâm đến con sao? Con đừng sợ, mẹ đi xé xác nó ngay bây giờ."

Nhìn thấy Triệu Cửu Hương như vậy, Lục Phúc Bảo hơi xấu hổ, vỗ vỗ lưng bà ta nói: "Mẹ, con không sao, chị năm đối với con rất tốt."

“Con như vậy là tốt lắm rồi, ai làm ruộng mà không như thế này chứ?”

Năm nay Lục Phúc Bảo cũng bắt đầu làm việc, bởi vì trước đây anh ta chưa từng trải qua, nên năm đầu tiên quả thực vô cùng vất vả, nhưng anh ta vẫn nghiến răng chịu đựng.

Trên thực tế, khó khăn nhất không phải là công việc đồng áng, mà là việc anh ta thỉnh thoảng bị những tên du côn bắt nạt, ban đầu anh ta không dám phản kháng, thậm chí còn bị tống tiền mấy chục tệ.

Sau đó, một lần bị Lục Trường Chinh bắt gặp, Lục Trường Chinh đã giúp anh ta dạy cho những tên du côn đó một bài học, còn nói với anh ta, nếu muốn người khác coi trọng mình, không bắt nạt mình thì chính anh ta phải tự mình đứng lên.

Lục Phúc Bảo học theo, sau khi rút ra kinh nghiệm xương máu, anh ta quyết tâm đứng lên.

Vì vậy, sau Tết anh ta bắt đầu tham gia làm đường, sau khi bắt đầu làm việc, dù khó khăn đến đâu anh ta cũng chịu đựng, cùng lắm là sau khi về nhà lại khóc một trận.

Thấy anh ta kiên định như vậy, mọi người dần dần sẵn sàng nói chuyện với anh ta, Lục Phúc Bảo cũng kết bạn được với một vài người, khi mấy tên du côn bắt nạt anh ta, cũng có người lên tiếng giúp anh ta. Dần dần, những tên du côn đó cũng không tìm anh ta nữa.

Lục Phúc Bảo cảm thấy như vậy rất tốt, ánh mắt người khác nhìn anh ta dường như đã khác so với trước đây. Anh ta thích như bây giờ, thậm chí còn muốn nhiều hơn vậy, nếu mẹ anh ta không quay lại thì thật tốt.

“Ai ui, con trai của mẹ, chẳng phải mẹ đã bảo con chỉ cần đi làm để trau dồi thôi sao? Tại sao con lại phải tốn nhiều công sức như vậy? Gầy đến nỗi còn không được mấy cân thịt, con phải làm mẹ đau lòng sao?”

Triệu Cửu Hương nói xong cũng không thèm sửa soạn cho mình, mở tủ ra, nhìn thấy trứng gà bên trong, nhanh chóng cầm lấy nồi, đập vài quả trứng chần nước sôi đưa cho Lục Phúc Bảo.

"Phúc Bảo, mau ăn trứng đi, mấy ngày nay con cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, mẹ nhất định sẽ nuôi cho con mập trở lại."

Lục Phúc Bảo xua tay: "Mẹ, hai ngày trước con đã ăn trứng rồi, mẹ ăn đi, mẹ gầy rồi."

Triệu Cửu Hương nghe được lời này, lại cảm thấy đau lòng, lúc trước khi bà ta còn ở nhà, mỗi ngày bà ta đều cho Lục Phúc Bảo ăn một quả trứng.

"Mẹ không thích ăn trứng, con ăn đi. Nhìn con ăn, mẹ còn vui hơn chính mình ăn đấy." Nói xong, bà ta múc trứng nhét vào trong miệng Lục Phúc Bảo, Lục Phúc Bảo không lay chuyển được nên anh ta đành phải ăn trứng.

Ăn xong, Triệu Cửu Hương lại đuổi Lục Phúc Bảo lên giường nằm, bà ta thì đi dọn dẹp nhà cửa.

Sau khi dọn dẹp xong, bà ta thấy mình lâu như vậy mới trở về, Lục Quế Hoa đừng nói đến việc đem đồ qua hiếu kính, đến cả mặt còn không thèm ló ra, lập tức đen mặt chửi bới.

"Thật là một con sói mắt trắng vô tâm, mẹ về rồi cũng không biết mà tới xem một cái."

"Thứ lòng dạ hiểm độc như vậy, ngay từ đầu đáng lẽ phải ném vào thùng nước tiểu rồi dìm c.h.ế.t mới đúng, nuôi lãng phí lương thực..."

Chuyện lúc trước Lục Quế Hoa không nghe lời bà ta, Triệu Cửu Hương vẫn ghi hận đến bây giờ. Bà ta trở về thấy Lục Phúc Bảo gầy như vậy, lại càng hận Lục Quế Hoa, nên không hề khách khí mà mắng mỏ cô ta.

Lục Quế Hoa nghe Lý Nguyệt Nga nói, biết mẹ cô ta đã trở về, vốn là muốn mang đồ qua xem thử, nhưng lại có chút sợ hãi, do dự mãi, cũng đã muộn rồi.

Vừa đến cửa nhà đã nghe thấy Triệu Cửu Hương mắng mình, cô ta cười tự giễu, rồi mang theo đồ quay về.

Triệu Cửu Hương mắng chán chê, vào phòng hỏi lại Lục Phúc Bảo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-231.html.]

Bà ta biết được một năm nay, cả ba nhà đều chưa quay về, con gái tư chỉ về vào dịp Tết Nguyên đán, còn con gái năm chỉ thỉnh thoảng mới đến giúp đỡ.

Triệu Cửu Hương tức run người, thật sự là nổi loạn mà, ngay cả em trai mình cũng không thèm quan tâm, thật sự giống y thằng cha c.h.ế.t tiệt kia, một người rồi hai người đều không có lương tâm.

"Phúc Bảo, đừng sợ, mẹ đã trở lại, mẹ sẽ thay con làm chủ." Một năm này Triệu Cửu Hương ở nông trường đã suy nghĩ cẩn thận, chỉ cần không biết xấu hổ thì không có việc gì khó khăn.

Bà ta và ông Thạch năm nay không ở đại đội, không được chia lương thực, năm sau sẽ không có gì để ăn. Bà ta phải đi tìm con gái năm, lấy lương thực cho năm sau về.

Như vậy đi, đầu tiên đi tới nhà con gái năm, lấy một túi lương thực về, ngày mai lại tới nhà con gái tư, ngày mốt đi...

Sau khi Triệu Cửu Hương sắp xếp kế hoạch xong, bà ta nói với Lục Phúc Bảo rồi đi ra ngoài.

Triệu Cửu Hương hùng hùng hổ hổ đến nhà họ Lục, không quan tâm người khác chỉ trỏ trên đường. Tới trước cửa nhà họ Lục, Triệu Cửu Hương chống nạnh chửi rủa.

Bà ta mắng Lục Quế Hoa là con sói mắt trắng, kẻ bất hiếu, mẹ trở về cũng không nhìn một cái.

Mắng bà ta mệnh khổ, cưới phải một kẻ vô tâm, xảy ra chuyện thì tự mình tìm cái chết, để bà ta chịu khổ một mình.

Mắng con sói mắt trắng già sinh ra con sói mắt trắng nhỏ, sớm biết thế thì lúc mới sinh ra dìm c.h.ế.t đuối cho rồi, đỡ phải lãng phí lương thực...

Tóm lại, dù có độc ác hay mắng mỏ đến đâu, cũng không giống hai mẹ con chút nào mà giống kẻ thù sinh tử hơn.

Triệu Cửu Hương không chỉ hận Lục Quế Hoa mà còn hận cả Lục Trường Chinh, bà ta luôn cho rằng, nếu Lục Trường Chinh không báo cáo chuyện của bà ta, gia đình bà ta sẽ không biến thành như thế này.

Sau khi Lục Tiểu Lan ly hôn, nhà họ Lục lại một lần nữa trở thành tâm điểm bàn tán, ngoài cửa có một vòng người vây quanh xem chuyện bát quái.

Lý Nguyệt Nga vốn tưởng rằng Lục Quế Hoa sẽ ra ngoài xử lý, nhưng cô ta lại co rúm lại như chim cút, bà ấy đành phải tự mình đi ra ngoài.

"Triệu Cửu Hương, bà làm cái gì vậy? Ăn no rửng mỡ chạy tới cửa nhà tôi mắng cái gì?"

"Ai ui, vợ bí thư, sao tôi dám mắng nhà bà chứ, tôi là đang mắng đứa con gái bất hiếu của mình. Tôi không có nghe nói mắng con gái cũng cần nhà nước phê duyệt nha?"

Lý Nguyệt Nga nghẹn họng, Triệu Cửu Hương này đi lao động cải tạo một chuyến, thật sự là càng ngày càng lưu manh.

“Muốn mắng con gái thì về nhà bà mà mắng, không được đến trước nhà tôi.”

“Vậy thì tôi phải phiền vợ bí thư đại đội giúp tôi gọi người ra ngoài, nó trốn trong nhà, tôi nào dám đi vào. Nếu không đến lúc đó lại bị buộc tội trộm cắp, chẳng phải tôi sẽ phải đi lao động cải tạo một lần nữa sao?"

Có người bị dáng vẻ lưu manh của Triệu Cửu Hương chọc cười, bật cười ha hả. Mùa đông trốn ở nhà không có gì giải trí, mọi người ước gì Triệu Cửu Hương ồn ào náo nhiệt hơn, để bọn họ có nhiều chủ đề nói chuyện.

Lý Nguyệt Nga tức giận không chịu được, đi vào phòng thứ hai nói với Lục Quế Hoa: "Mau đưa mẹ con đi đi, còn ngại làm trò cười cho thiên hạ chưa đủ sao?"

"Mẹ, con không muốn ra ngoài. Nếu lần này như ý của bà ấy, sau này bà ấy gặp chuyện gì cũng đến đây như vậy, chẳng phải lại để cho bà ấy bắt chẹt sao?"

"Mọi người nhịn một chút, bà ấy mắng đủ rồi, không được thì bà ấy tự nhiên sẽ rời đi."

Lý Nguyệt Nga lại nghẹn họng, lý lẽ rất hợp lý, nhưng nghe rất bực mình, khi nào thì nhà bà ấy bị người khác chỉ vào cửa mắng mỏ như vậy chứ, thật sự là oan nghiệt mà.

Lý Nguyệt Nga xua tay, không quản nữa, bà ấy về phòng nói với Lục Thanh An: "Bịt tai An An Lạc Lạc lại, nghe những lời bẩn thỉu này, cẩn thận làm dơ lỗ tai cháu em. "

Lục Thanh An không ngờ vợ mình lại không có sức chiến đấu như vậy, mới nói được hai câu đã bị đẩy lùi lại, thuận miệng nói: "Không thì anh đi ra nói thử?"

Lý Nguyệt Nga xua tay: "Anh đi cũng vô ích, Triệu Cửu Hương hiện tại không biết xấu hổ, để nhà thằng hai tự mình xử lý đi."

Cuối cùng, vẫn là Lục Phúc Bảo nghe người ta nói mẹ anh ta đang chửi đổng trước nhà bí thư nên vội chạy tới kéo người về.

Bình Luận (0)
Comment