Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 232

Sau khi Triệu Cửu Hương bị Lục Phúc Bảo mắng cho một trận thì không còn chạy tới trước cửa nhà họ Lục kiếm chuyện nữa. Con trai nói đúng, họ còn phải nhờ vào đại đội để kiếm sống, nếu đắc tội triệt để với nhà bí thư chi bộ, ngày tháng sau này sẽ càng thêm khó khăn. Trước mắt cứ thả cho con bé năm một đường sống, kiểu gì cũng sẽ có ngày cô ta ló mặt ra khỏi nhà, đi lại trong thôn thôi, đến lúc đó tới tìm cô ta đòi cũng không muộn.

Hôm sau, Triệu Cửu Hương dậy sớm ăn sáng, sau đó chạy tới nhà con gái tư. Đến nơi, bà ta lại khóc lóc om sòm, la lối lăn lộn, khiến nhà chồng Lục Quế Mai cảm thấy phiền không chịu nổi, cuối cùng chỉ đành cho bà ta một trăm cân bắp và hai mươi cân lúa mì mới có thể tống khứ bà ta đi.

Lục Phúc Bảo thấy mẹ mình ra ngoài một chuyến, khi về lại xách theo một túi lương thực lớn thì lấy làm lạ: “Mẹ, mẹ lấy đâu ra lương thực vậy?”

Triệu Cửu Hương đáp: “Nhà chị tư của con cho đấy.”

Lục Phúc Bảo ngẫm ngợi, trực giác mách bảo có gì đó không ổn: “Mẹ à, đừng nói là mẹ chạy tới nhà chị tư làm loạn đó nhé?”

Triệu Cửu Hương biết con trai không thích mình làm mấy chuyện như thế, hôm qua anh ta cũng đã dặn rồi, bèn chống chế: “Không có làm loạn đâu, mẹ qua đó hỏi xin đàng hoàng mà, nó biết cả năm qua mẹ không ở đại đội, không được chia lương, nên mới cho mẹ từng này, nói là hiếu kính mẹ.”

Lục Phúc Bảo không quá tin: “Mẹ, mẹ đừng tới nhà các chị đòi lương thực nữa, các chị ấy sống cũng chẳng dễ chịu gì đâu. Tiền lúc trước mẹ cho con không xài bao nhiêu hết, cũng còn kha khá đấy ạ. Con biết mẹ sắp về nên đã đi mua lương thực từ chỗ đại đội rồi, có gì chúng ta cứ ăn trước, nếu không đủ thì lại tới đại đội mua.” Dứt lời, Lục Phúc Bảo đi vào phòng, lấy tiền đưa cho Triệu Cửu Hương.

Trước khi Triệu Cửu Hương đi lao động cải tạo đã nói chỗ cất tiền trong nhà nhà cho Lục Phúc Bảo, tổng cộng có hơn một trăm đồng.

Lục Phúc Bảo bị người ta lừa mất mấy chục đồng, sau đó còn mua đồ này nọ nên tốn thêm một khoản, giờ còn dư lại tầm một trăm đồng.

Đây là năm đầu tiên anh ta đi làm, công điểm nhận được không cao, mỗi ngày cùng lắm chỉ được bảy, tám điểm, số ngày phân công năm nay lại nhiều, trừ đi tiền lương và tiền mua lương thực thì cũng chỉ còn khoảng mười đồng.

Lục Phúc Bảo giao hết tiền lại cho Triệu Cửu Hương.

“Mẹ à, con khuyên thật, mẹ đừng đi gây chuyện nữa. Năm sau con sẽ cố gắng làm việc, không để mẹ chịu đói chịu khát đâu.” Lục Phúc Bảo nói.

Nhìn con trai mình thế này, hai mắt Triệu Cửu Hương ươn ướt, quả nhiên vẫn là con trai tốt nhất, còn đám ăn cháo đá bát kia, đúng là uổng công nuôi dưỡng. Thế là Triệu Cửu Hương càng thêm quyết tâm với ý định đi tìm con gái đòi lương thực.

Con trai bà ta ngoan như vậy, hỏi sao bà ta không lo lắng cho được? Giờ Phúc Bảo đã hai mươi mốt tuổi, nếu là người khác đã sớm lấy vợ sinh con. Nhưng vì chuyện của bà ta, sợ là Phúc Bảo sẽ khó kết hôn, nên nhất định phải chuẩn bị thêm tiền sính lễ.

Số tiền này mới tầm trăm đồng, sao có thể dùng để mua lương thực chứ, phải tiết kiệm để sau này cưới vợ cho Phúc Bảo mới đúng.

Phúc Bảo của bà ta tốt như vậy, bà ta không muốn Phúc Bảo cưới một cô vợ không đàng hoàng đâu, thế nên sính lễ chắc chắn phải dày.

“Con à, mẹ có chuyện muốn nói với con, chú Thạch của con muốn dọn tới ở cùng chúng ta, con thấy sao?”

Hồi ở trại cải tạo, Triệu Cửu Hương và ông Thạch đã thương lượng xong xuôi rồi, dù sao mọi người đã biết hết cả, cũng đi lao động cải tạo rồi, chi bằng sau khi trở về dứt khoát dọn về sống chung.

Nghe vậy, mặt mày Lục Phúc Bảo đỏ bừng lên, môi run run, qua hồi lâu mới nói: “Con không đồng ý!”

Dứt lời, anh ta tung cửa đi vào nhà. Triệu Cửu Hương vội vàng đuổi theo, khuyên nhủ: “Phúc Bảo à, chú ấy là cha ruột của con, chắc chắn sẽ rất thương con, sau này một nhà ba người chúng ta cùng trải qua những ngày tháng hạnh phúc, được không?”

Lục Phúc Bảo không nghe, leo lên giường lò, kéo chăn trùm kín đầu. Anh ta thật sự không hiểu, nếu mẹ đã quay về, chẳng lẽ không thể sống cuộc sống chỉ có hai mẹ con họ thôi sao? Mắc mớ gì phải tìm tới ông Thạch kia? Mẹ người khác dẫu còn trẻ vẫn có thể thủ tiết cơ mà, sao mẹ anh ta đã già lại nhất quyết đòi kéo người tình về sống cùng vậy?

Lục Phúc Bảo thật sự không muốn thừa nhận chuyện ông Thạch là cha ruột của mình, bởi đó là sự sỉ nhục nặng nề, vừa nghĩ tới mình là sản phẩm của cuộc tình vụng trộm, anh ta lại khó chịu vô cùng.

Triệu Cửu Hương thấy anh ta phản ứng kịch liệt như vậy chỉ đành thở dài, nhấc chân đi ra ngoài. Bà ta chạy đi tìm ông Thạch, nói với ông ta tạm thời Lục Phúc Bảo vẫn chưa chấp nhận được sự thật, khuyên ông ta đợi thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp.

Ông Thạch có hơi thất vọng: “Được, không gấp, quan trọng là Phúc Bảo, chờ khi nào nó đồng ý rồi ta tính tiếp.”

“Mùa đông này ông trữ đủ lương thực với củi chưa?” Triệu Cửu Hương hỏi.

“Đủ rồi, tôi đi cả năm, lương thực được phân cho vẫn còn nguyên, không hao hụt nhiều, củi cũng còn, chắc miễn cưỡng đủ qua mùa đông.” Lão Thạch đáp.

Có điều lương thực để một năm rồi có hơi mốc, nhưng không phải vấn đề gì to tát, rửa sơ qua, sau đó đặt lên giường lò phơi khô là xong.

“Tôi qua báo ông hay thôi, giờ phải về đây, tôi sẽ cố gắng khuyên nhủ Phúc Bảo.” Dứt lời, Triệu Cửu Hương ra về.

Vừa bước ra cửa, đã thấy ở phía xa có mấy bà thím đứng chỉ chỏ nhà của lão Thạch, lúc phát hiện Triệu Cửu Hương thì họ vội thu tay về.

Triệu Cửu Hương mỉm cười bước tới, hỏi: “Chào, mấy bà đang bàn chuyện gì vậy? Nói tôi nghe với?”

Mấy bà thím chưa từng gặp ai không biết xấu hổ tới vậy, nhất thời nghẹn họng không nói được gì.

“Không dám nói sao? Chắc là chê tôi không đứng đắn, lại bắt đầu chạy đi tìm ông Thạch làm chuyện đó chứ gì? Yên tâm đi, giờ bọn tôi không cần lén la lén lút như trước nữa. Ông ấy không có vợ, tôi thì không có chồng, hai bọn tôi tính kết đôi với nhau sống qua ngày rồi.” Nói xong, Triệu Cửu Hương cười phá lên, đặng xoay người rời đi.

Các thím đực mặt ra, chờ Triệu Cửu Hương đi xa, mới mỉa một câu: “Hừ, già đầu mà không nên nết!”

Hôm sau, Triệu Cửu Hương lại ra cửa. Lục Phúc Bảo càng nghĩ càng thấy không ổn, vội khoác áo chạy tới nhà Lục Quế Mai.

Vừa bước tới cửa, thấy chồng của Lục Quế Mai đang chẻ củi, anh ta vội gọi một tiếng: “Anh rể.”

Chồng của Lục Quế Mai nhìn thấy Lục Phúc Bảo tới thì hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý tới anh ta, cứ tưởng em vợ là người tốt, ai dè đâu chó sủa mới là chó không cắn.

Trong lòng Lục Phúc Bảo nảy lên cảm giác bất an, tới khi gặp được Lục Quế Mai, nghe hành động vĩ đại của mẹ hồi hôm qua, mặt Lục Phúc Bảo đỏ bừng vì xấu hổ: “Chị tư, em về xách lương thực qua trả chị ngay đây.”

Lục Quế Mai xua tay: “Phúc Bảo à, bỏ đi, xem như lần cuối cùng tặng đồ cho bà ấy. Em về nói với bà ấy, sau này chị sẽ xem như mình không có mẹ, hai nhà chúng ta đừng bao giờ qua lại nữa.”

“Chị tư…” Lục Phúc Bảo ngập ngừng, không biết phải nói gì.

“Về đi Phúc Bảo, sau này đừng tới nữa.” Lục Quế Mai phẩy tao, bảo Lục Phúc Bảo mau đi đi. Cô ta thật không ngờ Triệu Cửu Hương có thể làm tới nước này, quả nhiên bà ta chưa bao giờ quan tâm xem cuộc sống của con gái mình ở bên nhà chồng như thế nào. Cha chồng của cô ta sống thành thật cả đời, chưa từng bị mất mặt như vậy bao giờ, chuyện hôm qua chọc ông ấy tức đến nằm liệt trên giường, mãi tới bây giờ vẫn chưa ngồi dậy nổi.

Nếu bà ta đã không xem Lục Quế Mai là con, vậy sau này cô ta cũng không cần mẹ nữa.

Lục Phúc Bảo vừa thẹn vừa tức chạy về nhà, cõng túi lương thực hôm qua mẹ mình xách về trên lưng, định mang trả lại cho Lục Quế Mai, nhưng vừa ra đến cửa đã thấy Triệu Cửu Hương khiêng một túi lương khác về.

“Mẹ!” Lục Phúc Bảo hô lớn một tiếng: “Mẹ lại đi tìm chị nào đòi lương thực đấy hả?”

Triệu Cửu Hương bị Lục Phúc Bảo dọa sợ, thấy anh ta cũng khiêng một túi lương, vội hỏi: “Phúc Bảo, con tính đi đâu?”

“Mang lương thực trả cho chị tư.”

“Số lương thực này là nó hiếu kính mẹ, tại sao phải trả về chứ?”

“Mẹ, con tới nhà chị tư hỏi cho ra lẽ rồi, sao mẹ lại làm như vậy? Giờ chị tư không chịu nhận mẹ nữa kìa, chị ấy nói với con, sau này xem như không có mẹ.”

Triệu Cửu Hương cười khẩy: “Nó không nhận thì sao chứ? Nó là do mẹ sinh, mẹ nuôi, tới lúc c.h.ế.t mẹ vẫn là mẹ của nó, nó vẫn phải hiếu kính mẹ thôi.”

“Mẹ à?” Lục Phúc Bảo không dám tin vào tai mình, anh ta phát hiện từ khi mẹ đi lao động cải tạo về, hình như tính cách đã thay đổi rất nhiều. Lục Phúc Bảo chẳng muốn đôi co thêm nữa, cõng lương thực rời đi, Triệu Cửu Hương thấy vậy thì vội ngăn cản.

“Phúc Bảo, số lương này là con bé tư cho mẹ mà.”

“Mẹ, nếu mẹ còn cần đứa con gái là chị tư, vậy mẹ hãy để yên cho con mang trả lương thực cho chị ấy đi.” Dứt lời, anh ta đi vòng qua người Triệu Cửu Hương.

Triệu Cửu Hương đặt túi lương xuống đất, sau đó ngồi phịch xuống, giở tuyệt chiêu khóc nháo: “Sao số tôi khổ quá vậy, sinh năm đứa con gái, đứa nào cũng hung ác, độc địa, mặc kệ sự sống c.h.ế.t của mẹ bọn nó, giờ tới cả con trai cũng bắt đầu không nghe lời tôi nữa…”

Lục Phúc Bảo thấy Triệu Cửu Hương ăn vạ thì sởn cả da gà: “Mẹ, mẹ làm gì thế?”

Triệu Cửu Hương không thèm để ý, tiếp tục khóc, thấy xung quanh bắt đầu có người chạy ra xem, Lục Phúc Bảo chỉ đành ném túi lương thực xuống đất: “Thôi được, con không mang trả nữa, vừa lòng chưa?”

Dứt lời, anh ta buồn bực bỏ chạy.
Bình Luận (0)
Comment