Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 234

Tuyết ngày càng rơi nhiều, đã có dấu hiệu của bão tuyết, tập thể sản xuất công xã cũng đình công, dù sao nếu người xảy ra chuyện gì trên đường, nhà xưởng cũng phải chịu trách nhiệm.

Nhóm cán bộ công xã cũng bị yêu cầu xuống tận cơ sở, chỉ huy và giúp đỡ các đại đội làm công tác phòng chống thiên tai.

Công xã Hồng Kỳ có tổng cộng mười sáu đại đội, ngoại trừ bí thư Lý Hồng Quân và xã trưởng Phó Minh thường chạy cơ động, những người khác đều trực thuộc một đại đội.

Vừa khéo Tô Mạt ở đại đội thôn Lục Gia, Phó Minh phân đại đội thôn Lục Gia cho cô, ngoài gia còn có đội sản xuất thôn Lý Gia Ao.

Mặc dù Lý Gia Ao thuộc đại đội Sa Điền, nhưng thực tế cách thôn Lục Gia rất gần, để tiện công tác nên đã phân cho Tô Mạt.

Mỗi sáng Tô Mạt và nhóm Lục Thanh An sẽ đi xung quanh đại đội, buổi chiều lại sang bên thôn Lý Gia Ao. Hàng ngày đều bôn ba trong gió tuyết, rất mệt mỏi.

Sau khi Canh Trường Thanh nhậm chức, anh ta yêu cầu các đại đội phải chuẩn bị một ít vật tư chống lạnh để đề phòng bất cứ tình huống nào, vậy nên các đại đội đều dự trữ không ít củi, còn có mấy cái chăn bông.

Bởi vì năm nay thật sự rất lạnh, ngoại trừ mẹ goá, người già, trẻ nhỏ, còn có một ít người thấy năm ngoái không lạnh, năm nay lười không dự trưc củi, cũng phải đến đại đội mượn. Củi dự trữ của đại đội nhanh chóng hết một nửa.

Bây giờ mới là tháng mười hai, sau này không biết sẽ như thế nào, Lục Bảo Quốc và Lục Thanh An rất sầu não.

Số củi còn lại cũng không thể cho mượn, trừ khi trong nhà thật sự không còn một cây củi nào, mới có thể đến đại đội mượn.

Cuối cùng nhóm cán bộ thôn đã bàn bạc, quyết định sắp xếp những đối tượng mẹ góa con côi, người già này ở cùng một chỗ, nhiều người sẽ ấm áp hơn cũng có thể tiết kiệm củi, sống qua mùa đông này rồi tính sau.

Sau đó lại đến từng nhà làm công tác, cả nhà cố gắng ngủ trên một chiếc giường, tiết kiệm củi, để tránh rồi không đủ củi dùng.

Tô Mạt và chủ nhiệm Lục Quế Lan, người đã từng mai mối cho nhà họ Lục, đi đến nhà Lục Phúc Bảo. Vừa vào đến cửa thì thấy ông Thạch cũng ở đây, ông ta đã dọn đến ở cùng họ.

Lục Quế Lan nói mục đích ra, Lục Phúc Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, sẽ không gây thêm phiền phức cho đại đội.

Ngủ chung giường với nhau là điều không có khả năng, củi nhà anh ta còn đủ dùng hơn một tháng nữa, chờ tuyết rơi nhỏ, anh ta lên núi kiếm củi là được.

Đi một vòng thôn Lục Gia, buổi chiều Tô Mạt lại vượt gió tuyết đến thôn Lý Gia Ao.

Khi đi đến đầu làng, Tô Mạt phát hiện dường như có khói bốc ra từ căn nhà hoang không ai ở đầu làng, nhưng nhìn trước cửa, tuyết đọng rất dày, nhìn không giống có người đi vào.

Để tránh có phần tử phạm pháp trốn ở bên trong, Tô Mạt vội đi tìm đội trưởng Lý, kể lại tình huống vừa rồi.

Đội trưởng Lý hoảng sợ, ngôi nhà đó chính là nhà của thằng nhóc đặc vụ lúc trước, nói không chừng thật sự có đặc vụ tìm đến đây, bởi vì tuyết lớn nên trốn bên trong không ra được.

Đội trưởng Lý gọi mấy chàng trai khoẻ mạnh của đội dân quân, một đám người vây quanh căn nhà kia, sau đó san bằng tuyết ở trước cửa, mở cửa đi vào xem.

Vừa mở cửa ra, mùi chất thải ập vào mũi, khiến người đi đầu suýt nôn ra, thế nhưng điều này chứng minh, bên trong có người.

Vài người của đội dân quân vội lên đạn, bảo những người khác cách xa, mấy người họ cẩn thận đi vào, chỉ một lát sau đã bắt được một cô nhóc gầy như que củi, cả người bẩn thỉu.

Đội trưởng Lý thấy cô nhóc đó thì tức giận: "Bé Thảo, cháu còn sống? Tại sao trở về mà không nói một tiếng? Một mình cháu trốn ở đây làm gì? Bị c.h.ế.t cóng cũng không ai biết."

Bé Thảo kia chỉ cúi đầu, không nói lời nào.

Đội trưởng Lý thấy ánh mắt của Tô Mạt, ông ta giải thích: "Đây là em gái của thằng nhóc đặc vụ kia, từ tháng bảy năm nay không biết chạy đi đâu. Chú còn phái người đi tìm vài ngày, nhưng không tìm được, còn tưởng rằng cô bé chạy trốn, hoặc vào núi bị thú dữ ăn thịt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-234.html.]

Tô Mạt nhíu mi, khi đó cô đang ở cữ, cũng không chắc đội trưởng Lý có báo cáo việc này không.

Tô Mạt thấy cô bé gầy tong teo, người cũng chỉ khoảng năm sáu tuổi, mặc áo bông rách tươm, chân đi giày rơm hở mũi, lộ ra mũi chân vừa đỏ vừa sưng vì lạnh, còn bị rạn nứt.

"Đội trưởng Lý, nếu chính phủ không phạt cô bé này, chứng tỏ cô bé vô tội, vẫn nên sắp xếp thoả đáng. Cháu thấy cô bé vẫn còn nhỏ như vậy, mùa đông ở một mình ở đây, chỉ sợ không an toàn." Tô Mạt nói.

Trước đó Tô Mạt đã nghe Lục Trường Chinh nói qua chuyện cậu nhóc đặc vụ kia, rất nhiều thời điểm con người bị thực tế buộc phải đưa ra lựa chọn, nhưng đã sai lầm thì là đã sai lầm.

Cô bé này đúng là vô tội.

Tô Mạt nhìn căn nhà cũng đã cũ, ngộ nhỡ bị tuyết đè sập, người ở bên trong cũng không thoát được.

Một mình cô bé, có lẽ cũng không có nhiều củi và lương thực, không biết mấy nay cô bé trốn ở trong này thì sống thế nào.

"Ừ, chú cũng không biết con bé đã trở về." Đội trưởng Lý nói, ông ta thấy lúng túng, bé Thảo có anh trai là đặc vụ, sắp xếp đến nhà ai, chỉ sợ cũng sẽ không vui.

Nếu đưa về nhà mình, thế nào vợ ông ta cũng nhào nháo lên với ông ta.

Tô Mạt nhìn ra đội trưởng Lý khó xử, cô nói: "Đưa cô bé đến chuồng bò là được, dù sao vẫn tốt hơn cô bé ở đây một mình."

"Được, vậy đưa con bé đến chuồng bò." Đội trưởng Lý đồng ý, ý kiến tốt như vậy, mọi người ở đó cũng không có ai tốt, không ai ghét bỏ ai được.

Đội trưởng Lý nói với bé Thảo, cô bé cũng không đáp lại, chỉ gật đầu, sau đó đi theo đội trưởng Lý và Tô Mạt đến chuồng bò.

"Đội trưởng Lý, lương thực của cô bé thì sao?" Trên đường đi, Tô Mạt hỏi.

"Lát nữa chú sẽ bảo người đưa phần lương thực của con bé đến chuồng bà."

Tô Mạt gật đầu, vợ chồng thấy Cố là người không tồi, sẽ không thèm muốn lương thực của cô bé, ở chuồng bò còn có chăn đệm cha mẹ cô để lại, ít nhất có thể ngủ ấm.

Cứ như vậy, bé Thảo được đưa đến chuồng bò. Vợ chồng thầy Cố đều là người hiểu lý lẽ, đối xử với cô bé cũng không tồi.

Hàng ngày Tô Mạt cũng sẽ đến thăm, cô mang giày bông cũ của Lục Ái Cần và áo bông cũ đến cho cô bé.

Giày bông và áo bông cũ này là Tô Mạt và nhà anh cả mua, cũng không cần bỏ tiền của mình, công xã có hỗ trợ tài chính, đến lúc đó xin chi trả là được.

Nếu làm đồ mới, thân phận của bé Thảo rất gây chú ý, có lẽ sẽ dễ bị bạn nhỏ khác cướp, còn không bằng dùng đồ cũ an toàn hơn.

Hơn nữa riêng Tô Mạt cũng cho một cân bông mới, để vợ thầy Cố rảnh rỗi thì nhét thêm vào.

Khi bé Thảo mới đến chuồng bò thì không nói gì, ánh mắt nhìn người khác tràn ngập sợ hãi và đề phòng, có lẽ khoảng thời gian kia cô bé phải chịu không ít khổ.

Dần dần thấy mọi người đối xử với cô bé không tệ, cũng không đánh chửi cô bé, còn cho cô bé ăn mặc, lúc này mới không đề phòng nữa.

Tô Mạt biết được từ miệng thầy Cố, khoảng thời gian kia, bé Thảo đều trốn trên núi, đói bụng thì ăn quả dại rau dại. Tuyết rơi quá lạnh, không trốn được trên núi, lúc này mới trở về thôn.

Trong hầm đất nhà cô bé còn thừa một ít khoai lang và ngô, mấy ngày nay đều nhân lúc đêm dài yên tĩnh, mới lén luộc ăn. Ngày đó cô bé rét không chịu nổi, mới đốt một chậu than để nướng, không ngờ lại bị Tô Mạt phát hiện.

Hôm nay Tô Mạt đến thăm theo thường lệ, lúc cô chuẩn bị rời đi thì bé Thảo gọi lại.

"Thím, hình như trên núi có người xấu."

Bình Luận (0)
Comment