Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 235

Tô Mạt hoảng sợ, nhớ đến chuyện La Viễn bị cả huyện truy nã, cô vội vàng hỏi bé Thảo tình huống.

Bé Thảo đi lên núi theo anh trai từ nhỏ, rất quen thuộc vùng núi ở đây, vậy nên mới có thể trốn trên núi mấy tháng mà không bị ai phát hiện.

Nửa tháng trước khi tuyết rơi, cô bé vô tình phát hiện có mấy người đàn ông nữa trốn trên núi.

"Thím, trong tay những người đó có thứ gì đó rất lợi hại, nó ngắn ngủn, chỉ cần giơ lên là có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một con hươu từ xa." Bé Thảo vừa nói vừa miêu tả.

Tô Mạt thấy vậy, cô nhận ra đó là s.ú.n.g lục có ống giảm thanh.

Lúc này đội dân quân ở nông thôn đều được phát s.ú.n.g nòng dài, hơn nữa tiếng rất lớn, bé Thảo chưa từng thấy s.ú.n.g lục, không nhận ra cũng là bình thường.

Tô Mạt xác nhận lại vị trí với bé Thảo, cô nói với cô bé: "Trong khoảng thời gian này cháu hãy ở trong chuồng bò, không cần đi ra ngoài, bên ngoài không an toàn."

Mấy ngày nay tuyết có dấu hiệu giảm dần, Tô Mạt sợ cô bé chạy loạn, đến lúc đó sẽ gặp phải đám tội phạm kia.

Bé Thảo gật đầu, nếu những người đó đánh người, cô bé không thích lên núi nữa, buổi tối rất đáng sợ. Ở đây, mọi người đều đối xử rất tốt với cô bé, còn không có tuyết, cô bé cũng muốn tiếp tục ở đây.

Tô Mạt lại nhắc nhở thầy Cố vài câu, nói tình huống với đội trưởng Lý, sau đó cô vội vàng về đại đội thôn Lục Gia gọi điện thoại.

Tô Mạt gọi cho Lục Trường Chinh trước, nói chuyện này cho anh, sau đó lại gọi cho Canh Trường Thanh, kể lại tình hình. Về phần nên sắp xếp xử lý thế nào thì để họ bàn bạc.

Lúc Tô Mạt gọi điện thoại, Lục Bảo Quốc và Lục Thanh An cũng ở đó, Tô Mạt không tránh hai người, hai người họ nghe vậy thì cảm thấy đầu lại trọc lốc.

Hai năm nay xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao người trên núi luôn có súng? Như vậy còn để dân chúng sống an tâm không?

Hai người nhanh chóng gọi đội trưởng đội dân quân Lục Bảo Gia đến, bảo ông ấy sắp xếp người tuần tra trên đường xuống núi hàng ngày.

Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chỉ sợ khi những người đó bị bao vây, sẽ chạy xuống núi, vọt vào trong thôn bắt người dân làm con tin.

Lục Bảo Gia cũng rất đau khổ, thời tiết quái quỷ này còn phải đi tuần tra, thật sự là muốn mạng người khác, thế nhưng cũng không còn cách nào khác.

May mà hai ngày sau, trận tuyết rơi gần nửa tháng cuối cùng cũng ngừng lại, trên bầu trời xuất hiện mặt trời đã lâu không thấy.

Tất cả mọi người đều hoan hô, nếu tuyết vẫn tiếp tục rơi, tình hình sẽ rất nghiêm trọng, nghe radio nói, rất nhiều tuyến xe và xe lửa ở phương Bắc đều đã dừng hoạt động.

Các đại đội nhanh chóng tổ chức xúc tuyết, dọn đường trước.

Nhà xưởng đình công cũng lục đục hoạt động trở lại, Tô Mạt và Lục Tiểu Lan cũng đến công xã làm việc.

Cuối tháng mười hai, Lục Trường Chinh về nhà, đến huyện mua không ít thịt, nấu một bữa bên nhà họ Lục, mời mọi người ăn cơm đoàn viên trước.

Lúc ăn cơm, Lục Trường Chinh kính hai người anh: "Anh cả anh hai, ngày mai em phải đi rồi, cha mẹ và nhà cửa làm phiền hai anh chăm nom."

"Em yên tâm!" Hai anh em đồng thời nói.

Khi chú ba còn ở nhà, bọn họ không cảm thấy gì, bây giờ người phải đi, bỗng nhiên lại thấy không nỡ. Bọn họ luôn có cảm giác chú ba không ở nhà nữa, lưng bọn họ cũng không thẳng được nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-235.html.]

"Còn có Tiểu Lan, trong nhà chỉ có một cô em gái, hai anh cũng phải quan tâm em ấy, đừng để người khác bắt nạt em ấy."

Trước đó có côn đồ quấy rối Lục Tiểu Lan, Tô Mạt đã nói với Lục Trường Chinh. Hơn nửa đêm Lục Trường Chinh còn dẫn Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc đến chụp bao tải vào người ta. Dù sao anh cũng là quân nhân, đánh dân dễ bị người khác tố cáo, hai người bọn họ thì không giống vậy, dân thường đánh dân thường, không có vấn đề gì.

"Người thay vị trí đội trưởng là đồng đội cũ nhiều năm của con, trong nhà có chuyện gì không giải quyết được, có thể gọi điện thoại cho cậu ấy." Lục Trường Chinh dặn Lục Thanh An.

Lục Thanh An gật đầu, hốc mắt ướt át.

Thằng ba bị điều đến Quảng Châu xa như vậy, sau này trời nam đất bắc, không biết bao lâu mới có thể trở về một chuyến, người nhà muốn đoàn tụ như vậy là rất khó khăn.

"Chờ con ổn định ở bên kia, sắp xếp xong công việc, con sẽ đón Mạt Mạt và bọn trẻ qua đó." Lục Trường Chinh nói.

"Trời nam đất bắc, bọn trẻ còn nhỏ như vậy, hay là hai năm sau thì tòng quân? Một mình Tiểu Mạt chăm hai đứa rất vất vả." Lý Nguyệt Nga không nỡ.

Thằng ba muốn theo đuổi sự nghiệp, bà ấy không thể ngăn cản. Lý Nguyệt Nga rất thích hai đứa cháu và Tiểu Mạt, nghĩ rằng sau này vài năm mới có thể gặp nhau, trong lòng bà ấy vô cùng khó chịu.

"Sớm hay muộn đều phải qua, đi sớm thì sẽ thích ứng sớm." Lục Trường Chinh nói, anh ước gì vợ có thể đi theo anh luôn, sao có thể chờ được thêm hai năm.

Lý Nguyệt Nga ôm lấy Nhạc Nhạc, nước mắt chảy ra, giọng cũng có vẻ nén giận: "Con không thể kéo dài thêm vài năm nữa thì thuyên chuyển sao? Nhà cửa ở quân khu đã rất tốt rồi, người khác muốn còn không được, sao con còn muốn đi."

Tham gia quân ngũ ở đâu mà chẳng giống nhau? Chạy đến phía Nam làm gì.

Nếu vẫn ở chỗ cũ thì tốt, đi lại chỉ mất hai ba ngày, nếu bọn họ không trở về, bà ấy nhớ cháu trai cháu gái, bà ấy cũng dám ngồi xe lửa đến thăm.

Bây giờ chạy đến phía Nam, nghe nói đi đường phải mất mười ngày, bà ấy già rồi, sao có thể đi xa như vậy được?

Đường xá xa xôi, thời gian dài, người trẻ tuổi sợ mệt, có lẽ cũng về ít đi.

Lý Nguyệt Nga nghĩ rằng sau này có thể sẽ không gặp nhau được mấy lần, bi thương trào dâng, bà ấy khóc nấc lên.

"Khóc cái gì? Chí nam nhi nằm ở bốn bể. Không phải vị trí tốt lúc nào cũng có cho con? Có cơ hội, chắc chắn phải nắm chắc, đây là chuyện tốt." Lục Thanh An vội nói.

Ban đầu ông ấy cũng không hiểu tại sao Lục Trường Chinh làm việc tốt như vậy, không được thăng chức, mà lại bị điều đến phía Nam xa xôi như vậy. Sau đó Lục Bá Minh giải thích với ông ấy, ông ấy mới hiểu được, giữa bộ đội với nhau cũng có chênh lệch.

Chỉ có thể nói sau này tiền đồ của thằng ba nhà ông ấy vô cùng rộng mở.

"Thằng ba, cha chúc con tiền đồ như gấm." Lục Thanh An cụng ly với Lục Trường Chinh: "Sau khi được thuyên chuyển qua, con phải kiên định, tranh thủ lập công càng sớm càng tốt. Chờ con lập công trở về, cha sẽ đốt pháo chào mừng con."

"Được." Lục Trường Chinh ngẩng đầu lên uống cạn ly.

Sau này cha không làm bí thư chi bộ nữa, nếu họ nguyện ý, mùa đông, anh sẽ đưa mấy người già bọn họ đến phía Nam tránh rét.

Một bữa cơm vừa náo nhiệt vừa buồn rầu.

Náo nhiệt chính là bọn trẻ, bọn nhỏ không hiểu ly biệt là gì, có gì ngon để ăn, đương nhiên là vui vẻ. Người lớn thì buồn rầu, bọn họ đều rõ ràng, một khi Lục Trường Chinh được điều đi, sau này muốn gặp mặt nhau sẽ rất khó khăn.

Trước đây, Lục Trường Chinh đi hai ba năm mới trở về nhà một lần, cũng không cảm thấy vấn đề gì, bỗng dưng một năm nay gặp quá nhiều, nghĩ rằng vài năm sau mới có thể gặp mặt, không tránh khỏi buồn phiền.

Sau khi ăn xong, Lục Trường Chinh lại vào phòng Lục Bá Minh, hai ông cháu trò chuyện một lúc lâu, sau đó anh mới trở về nhà.

Bình Luận (0)
Comment