Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 236

Sau khi Lục Trường Chinh quay về, Tô Mạt viết địa chỉ của đám người Tô Đình Khiêm rồi đưa cho anh, để sau khi anh thu xếp bên kia, có rảnh thì qua thăm.

Anh cầm tờ giấy rồi hỏi chuyện về những phần tử ngoài vòng pháp luật ở trên núi: "Đã bắt được những người kia chưa? Có phải là đám người La Viễn không?"

Theo lý mà nói, cấp trên bắt người sẽ có thông báo, nhưng vẫn luôn không có tin truyền xuống, đội dân quân của đại đội thôn Lục Gia còn tuần tra trên giao lộ dưới núi mỗi ngày.

"Ừm, La Viễn đã bị bắt, nhưng có vài người chạy trốn." Lục Trường Chinh nói.

Hơn nữa, bọn họ còn thẩm vấn được một tin tức quan trọng, trong ngọn núi này có kho báu bị chôn của quân phiệt đời trước. Nhưng vị trí cụ thể ở đâu thì tạm thời không biết, bởi vì bản đồ bị để lại không hoàn chỉnh, chỉ có thể xác định ở vùng núi Bố Khai này.

Thì ra, mấy năm trước đã có người tìm La Viễn để nhờ ông ta tìm giúp. Sau khi tìm được kho báu, đồ vật trong đó sẽ do đối phương xử lý, còn tiền thì mọi người chia năm năm.

Lúc ấy La Viễn kiếm cớ để huy động người lục soát ngọn núi một lần, đáng tiếc không có thu hoạch gì. Những năm gần đây, thỉnh thoảng La Viễn phái người ông ta bồi dưỡng đi tìm kho báu mà vẫn không tìm được gì.

Lần này La Viễn bị bắt thì lập tức thông báo cho người ta rằng ông ta đã phát hiện manh mối, bên đó mới phái người chi viện, cứu bọn họ ra.

Những chuyện này là do bọn họ thẩm vấn được từ miệng La Thành, La Viễn không để lộ một chữ.

La Viễn làm quan nhiều năm nên biết rõ mọi chuyện bên trong.

Chỉ cần bên này muốn biết người liên hệ với ông ta là ai, thì phải đảm bảo mạng sống của ông ta. Mà bên đó muốn biết vị trí cụ thể, tìm thấy kho báu trước chính phủ thì phải tới cứu ông ta.

Đây là cơ hội sống sót duy nhất của ông ta.

Bây giờ hai bên còn đang giằng co, Canh Trường Thanh cũng đã trình báo tình hình này, chờ câu trả lời chắc chắn của của cấp trên.

"Những người đó trốn trên núi để làm gì?" Tô Mạt cảm thấy kỳ lạ, trời đông giá rét không tìm nhà để ở, trốn ở trên núi cho dù không c.h.ế.t cóng, nếu gặp tuyết lở thì cũng c.h.ế.t cả đám.

"Bọn họ lên trên núi tìm đồ." Lục Trường Chinh đoán, trước đó đặc vụ nhìn chằm chằm vào nơi này, có thể có liên quan tới chuyện này.

"Tìm đồ gì?" Mà lại đi lên núi giữa mùa đông.

"Bọn họ nói là tìm kho báu do quân phiệt để lại, không biết có thật hay không." Lục Trường Chinh dặn dò cô: "Em đừng kể chuyện này với mọi người."

Trong tỉnh có người tham tiền mà mạo hiểm đi lên núi, nếu gặp phần tử ngoài vòng luật pháp hoặc tuyết lở thì sẽ mất mạng. Hơn nữa những người đó tìm kiếm trong nhiều năm mà không tìm được nên anh đoán rằng vụ kho báu tám mươi phần trăm là giả.

Tô Mạt kinh ngạc, núi Bố Khai này nhìn thì không có gì đáng chú ý, không ngờ là ngọn núi quý giá, vừa có mỏ vàng rồi có kho báu.

"Vậy bọn họ có tìm thấy manh mối nào không?"

"Làm sao bọn họ có thể tìm thấy manh mối dễ dàng như vậy được, bọn họ đã tìm kiếm trong nhiều năm, anh đoán rằng kho báu là giả." Lục Trường Chinh lắc tay: "Chắc hẳn đầu xuân năm sau anh sẽ huy động mọi người tìm kiếm trên núi, có hay không thì đến lúc đó rồi biết."

Tô Mạt giúp Lục Trường Chinh cất hành lý, hai vợ chồng lại dính lấy nhau một lát rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, Đào Bồi Thắng lái xe đưa Lục Trường Chinh tới ga tàu.

Đào Bồi Thắng nhìn chiến hữu sải bước đi vào ga tàu thì rưng rưng nước mắt, anh ta cụng hai nắm đ.ấ.m của mình, giống như lúc trước khi ba người bọn họ làm nhiệm vụ, hạ giọng nói: "Gặp nhau trong ngõ hẹp, người dũng cảm là người chiến thắng!"

Lão Lục, cậu hãy tiếp tục tiến lên với niềm tin của chúng ta!

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã đến năm 1973.

Hôm qua Lục Trường Chinh gọi điện về, nói bọn họ đã đến Quảng Châu. Anh còn nói với Tô Mạt rằng thời tiết Quảng Châu rất nóng, vừa đáp xuống sân bay thì tất cả mọi người đã vội vàng cởi áo khoác.

Thủ trưởng quân khu đi xa thì tất nhiên bộ đội phải bố trí máy bay, mọi người cũng được hưởng ké, không cần ngồi xe lửa trong thời gian dài như vậy.

Mọi người đều nói năm mới có cảnh tượng mới, vào ngày Tết Nguyên Đán, hai bạn nhỏ cũng khiến Tô Mạt ngạc nhiên mừng rỡ.

Khi Tô Mạt tan tầm về nhà, cô ngồi trên giường ăn cơm chiều, nhìn hai bạn nhỏ chơi đùa.

Bỗng nhiên, bạn nhỏ An An là người vận động nhiều, leo lên trước mặt Tô Mạt, giơ bàn tay nhỏ cho cô xem. Tô Mạt thấy trong tay cô bé có sương tuyết thì vội vàng cầm khăn lau cho cô bé: "Con bốc nắm tuyết từ khi nào, không lạnh sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-236.html.]

An An lắc đầu, một lát sau cô bé lại nâng bàn tay nhỏ lên cho cô xem, lúc này Tô Mạt mới nhận ra, đây là dị năng của An An.

Tô Mạt mừng rỡ: "Đây là dị năng hệ băng. An An, con tuyệt quá!"

An An gật đầu, cô bé đã biết, băng linh căn ở chỗ này được gọi là dị năng hệ Băng.

Trước đó cô bé còn tưởng rằng nơi này không có linh lực nên không thể tu luyện, không ngờ băng linh căn của cô bé bị biến dị, cô bé có thể hấp thu trong nguyên tố băng không khí để tu luyện.

Trong khoảng thời gian này cô bé thấy tuyết rơi mới phát hiện. Nhưng mà tốc độ sản xuất băng linh căn rất chậm, cô bé cố gắng lâu như vậy mới có thể vẻn vẹn tạo ra một ít sương băng.

Không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào thì cô bé có thể tu luyện tới mức sử dụng thuật pháp.

Bạn nhỏ Lạc Lạc thấy lực chú ý của mẹ đều ở trên người chị gái thì bắt đầu nói ê a, đáng tiếc bây giờ cậu bé mới biết chỉ ngồi, không biết bò nên cực kỳ sốt ruột, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì kìm nén.

Cậu bé kìm nén, bỗng nhiên kêu một tiếng “mẹ”.

Tô Mạt sững sờ, cô vội vàng nhìn sang: "Lạc Lạc, con nói cái gì?"

"Mẹ!" Lần này cậu nhóc nói rất rõ.

Tô Mạt vui đến mức phát điên, cô nhanh chóng ôm Lạc Lạc tới hôn một cái, khen: "Lạc Lạc cũng rất tuyệt!"

Lạc Lạc lập tức cười khanh khách, lộ ra hai chiếc răng sữa trắng nõn nà.

An An liếc nhìn em trai ngốc nghếch, vậy mà cậu bé học được cách tranh giành tình cảm. Thật ra cô bé đã sớm biết nói, chỉ là ngại nói ra.

Lần nói đầu tiên này để cho em trai ngốc nghếch đi, để cậu bé vui vẻ.

Tô Mạt chơi đùa với Lạc Lạc một hồi thì hỏi An An: "An An, con có biết nói không?" Lạc Lạc đã biết nói, theo lý mà nói thì An An biết nói sớm hơn.

An An lắc đầu, cô bé từng thử khi không có ai, cô bé rất khó mà phát âm chính xác.

Chủ yếu là ngôn ngữ trước kia của cô bé không giống ở đây, cô bé lắng nghe một khoảng thời gian mới dần dần nghe hiểu ý, về phần muốn nói thì còn phải học.

"Có thể cổ họng con còn chưa phát triển tốt, không vội, từ từ sẽ được, con còn nhỏ." Tô Mạt nói.

An An luôn dẫn đầu trong mọi thứ, cô sợ Lạc Lạc sẽ sốt ruột nói chuyện rồi làm hư cuống họng.

An An gật đầu, trên gương mặt non nớt lại có vẻ mặt già dặn, chọc Tô Mạt cười không ngừng.

Lạc Lạc thấy mẹ cười thì nghĩ rằng cậu bé chọc mẹ cười, nên để lộ cái răng cửa nhiều hơn, cậu bé cười khanh khách lại chọc Tô Mạt cười một trận.

Lục Tiểu Lan vừa tiến vào thấy ba mẹ con cô đang cười đùa thì hỏi: "Có chuyện gì mà cười như vậy? Để cô cùng vui nào."

Bởi vì để tiết kiệm củi nên sau khi Lục Trường Chinh đi, Lục Tiểu Lan lập tức ngủ chung với Tô Mạt, ban đêm cô ấy cũng hay giúp đỡ Tô Mạt.

Mặc dù hai đứa nhỏ đều thông minh, nhưng bàng quang của trẻ em nhỏ nên không nhịn tiểu được, ban đêm hai đứa nhỏ đều thức dậy đi tiểu.

Lạc Lạc thấy Lục Tiểu Lan tới thì mở chìa bàn tay nhỏ ra với cô ấy rồi gọi "Cô".

Lục Tiểu Lan vui như điên, nhanh chóng đi tới ôm Lạc Lạc, thì thầm: "Cháu cả của cô thông minh quá, nhỏ như vậy đã biết gọi cô, sau này nhất định cháu sẽ rất phi thường." Chỗ bọn họ có ý kiến rằng trẻ em càng biết nói chuyện từ sớm thì đầu óc sẽ càng thông minh.

Tô Mạt thấy Lạc Lạc vẫn còn gọi cô, đôi mắt lóe sáng.

Theo quan sát của cô, Lạc Lạc được đầu thai bình thường, nhưng dường như cậu bé quá thông minh so với trẻ em bình thường tuổi còn nhỏ mà đã cực kỳ tinh khôn.

Hơn nữa trong khoảng thời gian này cô không phát hiện Lạc Lạc có khác biệt nào, chẳng lẽ, dị năng Lạc Lạc thể hiện ở phương diện trí khôn?

Cô vừa nghĩ như thế thì đúng là có khả năng.

An An biết trước mọi thứ, vì cô bé có ký ức đời trước, nhưng Lạc Lạc chính là một đứa trẻ thuần túy, mỗi lần An An biết cái gì thì chưa đến vài hôm là cậu bé có thể học được.

Đúng là năng lực học tập của cậu bé rất mạnh!

Bình Luận (0)
Comment