Để kiểm tra có phải dị năng của Lạc Lạc thuộc phương diện trí tuệ hay không, Tô Mạt bắt đầu có kế hoạch dạy hai bạn nhỏ phân biệt đồ vật.
Tô Mạt bắt chước sách nhìn hình gọi tên của trẻ em đời sau, cô vẽ không ít hình ảnh, cũng vẽ hai mươi số đầu trong chữ số Ả Rập.
Mỗi ngày cô tan làm về nhà thì đều dùng những món đồ đó dạy cho hai bạn nhỏ nhận biết đồ vật, lúc không có ai thì cô dùng đồ thật để dạy.
Chưa đến một tuần, Lạc Lạc đã biết hết những thứ đó, mặc dù cậu bé không biết nói, nhưng Tô Mạt bày đồ ra, cô nói tên từng món đồ thì cậu bé có thể chỉ đồ chính xác.
Tô Mạt cực kỳ hài lòng, chắc hẳn dị năng của Lạc Lạc là "siêu trí tuệ", là nhánh của dị năng tinh thần, nếu cậu bé được dạy dỗ tốt thì sau này chắc chắn cậu bé là nhân tài nghiên cứu khoa học đứng trên đỉnh.
Trong tiểu thuyết cô từng đọc có những đứa trẻ thần đồng và thiên tài, ba tuổi có thể đọc thơ bốn tuổi có thể làm thơ, tuổi còn nhỏ đã có thể kiếm cái mấy trăm vạn nuôi mẹ, khiến người ta cực kỳ hâm mộ.
Hiện tại cô cũng có thần đồng của mình, cô dạy dỗ hai đứa nhỏ thật tốt thì nói không chừng sau này có thể nằm không.
Tô Mạt dạy cách nhận biết đồ vật xong thì bắt đầu dạy hai đứa bé biết số, dường như Lạc Lạc mẫn cảm với các con số hơn, cậu bé học rất nhanh. Qua mười ngày, cậu bé đã biết hết con số từ một đến hai mươi, Tô Mạt nói mỗi con số thì cậu bé có thể lật từng thẻ chính xác.
Tô Mạt cực kỳ có cảm giác thành tựu, cô mừng rỡ khen Lạc Lạc một phen. Người làm thầy cô đều muốn dạy học trò như vậy, dạy một lần đã hiểu thì thầy cô có thể sống lâu thêm nhiều năm.
Cho dù trí thông minh Lạc Lạc có cao thì vẫn là đứa trẻ, cậu bé cực kỳ thích nghe mẹ khen cậu bé, mỗi lần được khen ngợi thì cậu bé đều sẽ dùng ánh mắt đắc ý nhìn An An.
An An cạn lời, cô bé chẳng thèm cạnh tranh với em trai trong những trò trẻ con này, sợ đả kích cậu bé, khiến cậu bé tự kỷ.
Lạc Lạc thấy An An không để ý cậu thì đắc ý, nhiều lần cậu bé cầm thẻ nhỏ nói ê a ở trước mặt cô bé giống như đang dạy cô bé. Tô Mạt thấy vậy thì vui vẻ, cô cảm thấy với tính cách của An An, có lẽ chẳng mấy chốc Lạc Lạc sẽ bị mất mặt.
Quả nhiên, có một lần Lạc Lạc cầm tấm thẻ nhỏ để Tô Mạt đếm số cho cậu bé, Tô Mạt nói một số thì An An vui vẻ tìm ra những tấm thẻ trước cậu bé.
Lạc Lạc ngây dại, cái miệng nhỏ mím chặt, đôi mắt chứa đầy nước mắt khiến cậu bé có dáng vẻ muốn khóc mà không khóc.
An An thấy cậu bé như vậy thì ném tấm thẻ đi, bò qua vỗ đầu của cậu bé với bộ dạng "Nhóc con, này thì dám nghịch d.a.o trước mặt chị đây".
Tô Mạt thấy Lạc Lạc sắp khóc thì ôm cậu bé, an ủi: "Chị con lớn hơn nên biết nhiều hơn Lạc Lạc một chút. Nhưng Lạc Lạc rất thông minh, sau này con học hành chăm chỉ thì nhất định có thể lợi hại hơn chị con."
Không biết Lạc Lạc có nghe rõ không, nhưng cậu bé được ôm vào lòng mẹ thì trở nên vui vẻ, cậu bé nhanh chóng bị Tô Mạt chọc cười khanh khách.
Lý Nguyệt Nga đã từng nghe Lục Tiểu Lan nói Tô Mạt đang dạy hai đứa bé học cách đếm số thì không để ý, con nít mới 7 tháng tuổi thì có thể biết cái gì, chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi.
Ở đại đội thôn Lục gia, có rất nhiều trẻ em bảy tám tuổi còn chưa biết đếm.
Cho nên hôm nay khi bà ấy tới chỗ Tô Mạt, thấy cô đang ở trên giường đếm số cho Lạc Lạc mà Lạc Lạc có thể tìm thấy số đúng, thì bà ấy sợ ngây người.
Hơn nữa Tô Mạt không chỉ đếm số, mà còn dạy thêm phép cộng và trừ, ví dụ như 1+1, 1+2, mỗi lần cô dùng phép tính thì Lạc Lạc có thể tìm ra đáp án.
Lý Nguyệt Nga hốt hoảng xem không được bao lâu thì rời đi.
Sau khi trở về, Lý Nguyệt Nga nói với Lục Thanh An nói: “Cha nó ơi, anh tới trước phần mộ nhà bọn họ xem thử.”
“Để làm gì?” Lục Thanh An không hiểu.
“Anh xem xem có phải trên mộ có khói xanh tỏa ra không, nhà chúng ta sắp có thần đồng.”
“Cái gì? Thần đồng ở đâu ra?”
Với những người ở nhánh đầu và nhánh nhì, điểm thi không đứng chót nhưng tuyệt đối không có người hạng nhất.
Như vậy thì ai có thể là thần đồng?
“Lạc Lạc đó! Vậy mà thằng bé giỏi môn toán.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-237.html.]
“Em bị sốt đúng không?” Lục Thanh An sờ trán Lý Nguyệt Nga, cậu bé còn chưa nói sõi mà còn biết làm toán.
“Thật!” Lý Nguyệt Nga kể chuyện bà ấy đã thấy ở nhà Tô Mạt.
Trong nháy mắt Lục Thanh An lên tinh thần, ông ấy vội vàng xuống giường xỏ giày: “Đi thôi, anh qua xem thử.”
Thật ra trong nhà ông ấy không có nhiều người đi học, thằng ba thông minh nhưng thi đậu đại học mà không đi học, nếu trong nhà có thể có sinh viên học đại học thì là chuyện rạng danh tổ tiên.
Khi Lục Thanh An Lý Nguyệt Nga vội vàng đến nhà Tô Mạt thì cô đang cất thẻ, chuẩn bị để Lạc Lạc nghỉ ngơi rồi đi nấu cơm trưa.
Hiện tại hai đứa bé đã bắt đầu ăn dặm, cô phải tỉ mỉ nấu bữa trưa nên khá tốn thời gian.
Tô Mạt thấy hai người vội vàng còn tưởng rằng đã có chuyện gì: “Cha mẹ, sao vậy ạ?”
Lý Nguyệt Nga nói mục đích hai người tới đây, Tô Mạt cười đưa tấm thẻ cho Lục Thanh An, để ông ấy đếm số cho Lạc Lạ, còn cô thì đi nấu cơm trưa.
Lục Thanh An kiểm tra Lạc Lạc tầm mười phút rồi rời đi với vẻ mặt vui vẻ, để lại Lý Nguyệt Nga với hai đứa cháu quý giá của mình.
Ông ấy về tới cửa nhà thì gặp con trai của nhánh đầu là Lục Quốc Cường, ông ấy ngoắc tay gọi cậu bé tới: “Ông nội hỏi cháu, một cộng ba bằng bao nhiêu?”
“Dạ?” Lục Quốc Cường không hiểu.
“Một cộng ba bằng bao nhiêu?” Lục Thanh An hỏi lại.
“A?” Năm nay Lục Quốc Cường năm tuổi, cậu bé vẫn chưa đi học.
“Được rồi, ban đầu cháu có một viên kẹo, ông nội cho cháu thêm ba viên thì cháu có tổng cộng bao nhiêu viên kẹo?”
“Ông nội, ông cho cháu ăn kẹo ạ?” Đôi mắt Lục Quốc Cường sáng lấp lánh.
Lục Thanh An nản lòng, khua tay nói: “Cháu đi chơi đi.”
Thần đồng hiếm có, có một đứa là đủ rồi.
Lục Quốc Cường thấy không có kẹo thì hơi thất vọng, nhưng cậu bé vẫn gật đầu, ngoan ngoãn chạy ra ngoài.
Sau khi Lục Thanh An về nhà, ông ấy vui vẻ tiến vào phòng của Lục Bá Minh.
“Cha ơi, có chuyện vui, nói không chừng sau này nhà chúng ta sẽ có trạng nguyên.” Lục Thanh An mừng rỡ kể tình huống của Lạc Lạc cho Lục Bá Minh nghe.
Lục Bá Minh nghe xong, cũng rất vui: “Cha mẹ đều thông minh thì tất nhiên con cái sẽ không kém.”
“Cha ơi, đứa nhỏ này phải được dạy dỗ thật tốt. Với tình hình hiện tại, con không biết có nên mời thầy cô tới dạy phụ đạo được không.”
Lục Bá Minh nghe vậy thì khoát tay: “Không vội, bọn trẻ còn nhỏ, con cần phải biết đạo lý dục tốc bất đạt.”
“Thời xưa có vài thần đồng khi còn bé đã gánh chịu áp lực quá lớn, lớn lên thì chẳng khác người thường. Thuận theo tự nhiên là được, Tiểu Mạt là người thông minh, bản thân con bé sẽ biết cách. Chúng ta thuộc thế hệ trước, không cần phải để ý nhiều như vậy.”
“Nhưng chuyện này...” Ông ấy sợ sẽ bỏ qua thời điểm tốt để phổ cập kiến thức.
Lục Bá Minh cười nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, con quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
“Hơn nữa, Tiểu Mạt không thông minh hơn con à? Con có thể nghĩ ra biện pháp tài tình là cho đứa nhỏ vài tháng nhận biết đồ vật sao?”
“Tiểu Mạt dạy hai đứa bé rất tốt, mọi thứ của con bé đều hơn con, con để con bé dạy là được.”
Tuy Lục Bá Minh nói với Lục Thanh An như vậy, nhưng ông cụ cũng sợ Tô Mạt còn trẻ, gặp con cái thông minh thì dạy một mạch sẽ khiến đứa nhỏ mệt mỏi, buổi chiều ông cụ đi qua nhà cô xem, đề chỉ điểm vài câu.
Ông cụ sống đến cái tuổi này thì đã nhìn thấy quá nhiều chuyện, tất nhiên việc bọn nhỏ nên người quan trọng, nhưng chuyện quan trọng hơn vẫn là bọn trẻ bình an và khỏe mạnh.