Canh Trường Thanh rời đi, Tô Mạt nhìn bao lì xì trên tay, vừa mở ra thì thấy, cho cô một trăm tệ, hai đứa nhỏ mỗi người năm mươi tệ.
Tiền lương của chú Canh cũng ngang ngửa với Lục Trường Chinh, lần này lại đi mất hai tháng lương. May mà anh ta còn chưa kết hôn, nếu không thì vợ của anh ta sẽ cầm d.a.o g.i.ế.c đến đây mất.
Có đôi khi nợ tình quá nhiều nhưng chỉ có thể nằm yên, chờ sau này có năng lực thì trả lại cho họ.
Tô Mạt cất bao lì xì, tách hai cái bao lì xì nhỏ ra. Không ngờ hai đứa nhỏ chưa đầy tám tháng tuổi lại tiết kiệm được 135 tệ mỗi người nhờ vào việc nhận bao lì xì.
Cô nghe đời sau có một câu thế này: tiểu phú nhờ vào nỗ lực, đại phú nhờ vào trưởng bối và may mắn.
Đúng là rất có lý.
Mùng hai Tết, nhà họ Lục ngoại trừ đại phòng về nhà mẹ đẻ thăm người thân, Lục Tiểu Lan làm việc bên ngoài thì những người còn lại đều ở nhà.
Bởi vì sự việc của Triệu Cửu Hương mà Lục Hoa Quế cũng không về nhà mẹ đẻ, Lục Hoa Quế không nhắc tới việc đi về nên đương nhiên Lục Vệ Quốc cũng sẽ không nhắc muốn đi. Ngược lại, Lục Phúc Bảo mang đồ đến nhị phòng thăm người thân, hai chị em qua lại.
Buổi tối, khi Lục Tiểu Lan đến đây, Tô Mạt thấy dáng vẻ cô ấy đầy tâm sự, hỏi cô ấy nhưng cô ấy lại nói không có gì.
Mùng ba Tết, Lục Tiểu Lan được nghỉ, Lý Nguyệt Nga nghĩ hiếm khi có ngày Tết mọi người không có việc gì bận, bèn muốn cả nhà lên huyện một chuyến.
Kể từ khi Lục Trường Chinh dẫn bà ấy đi dạo phố vào năm ngoái, tâm thái của Lý Nguyệt Nga cũng cởi mở hơn, cả đời làm lụng vất vả, đến khi già rồi, nếu có cơ hội vẫn nên ra ngoài dạo một chút, mở rộng tầm mắt cũng tốt.
Bởi vì nhiều người nên không tiện lái xe, mọi người tính toán, dứt khoát đi thuê máy kéo của đại đội, chở cả nhà bọn họ vào huyện, chiều tối lại chở bọn họ về.
Từ nhà bọn họ đến huyện rất xa, máy kéo lại là loại đốt dầu nên đại đội thu 2 tệ tiền phí sử dụng.
Số tiền này do Lục Hành Quân trả, năm ngoái anh ta đã thu hút được rất nhiều tiền gửi tiết kiệm, cuối năm tổ chức tín dụng đã thưởng cho anh ta hơn 80 tệ.
Trong bọn nhỏ ngoại trừ Lục Phượng Cần đã lên huyện vào hai năm trước, những đứa nhỏ khác đều chưa từng được đi, nghe nói cả nhà sẽ đi huyện, tất cả đều vui vẻ nhảy cẫng lên.
Tô Mạt thấy mọi người hưng phấn như vậy thì cũng mang theo camera đi, đến lúc đó sẽ chụp ảnh cho mọi người.
Tốc độ của máy kéo khá nhanh, khoảng hơn 40 phút đã đến huyện, nếu đi xe đạp thì có lẽ sẽ mất hơn một tiếng.
Người lái máy kéo là con trai nhỏ của Lục Bảo Quốc, sau khi nói với mọi người 4 giờ chiều sẽ gặp lại nhau tại cửa nhà tắm thì cầm phiếu tắm đi vào nhà tắm để tắm rửa.
Huyện Thanh Khê không lớn, thật ra cũng không có cảnh đẹp gì để ngắm, nhưng bọn nhỏ vẫn luyên thiên nói không ngừng. Bởi vì bọn chúng chưa từng thấy nhiều nhà cao tầng như vậy.
Ở đại đội, tất cả các phòng đều là loại nhà trệt, nhà lầu duy nhất ở công xã Hồng Kỳ chính là văn phòng công xã.
"Thím ba, có phải ở trong nhà lầu này rất thoải mái hay không?" Lục Phượng Cần hỏi Tô Mạt, trong nhà bọn họ chỉ có thím ba là người thành phố.
Tô Mạt lắc đầu, cười nói: "Không có, vẫn là ở nhà chúng ta thoải mái hơn nhiều, mùa đông có giường lò. Nhà lầu không thể nằm giường lò, vậy nên vào mùa đông rất lạnh."
Lúc này, nơi nhỏ bé thế này không có mấy thứ gọi là sưởi ấm, ở nhà lầu, vào mùa đông đều dựa vào việc đốt lò than để sưởi ấm, tất nhiên không thoải mái bằng giường lò.
"À, giường lò là thứ không thể thiếu? Vậy buổi tối không phải là không ngủ được sao?" Sự ngưỡng mộ trong lòng bọn nhỏ đối với nhà lầu mới vừa dâng lên lập tức bị Tô Mạt đè xuống.
Nhà lầu này trông thì sĩ diện đó, nhưng nếu mùa đông mà lạnh thì từ bỏ vẫn hơn.
Cả đoàn người đi đến trước hợp tác xã mua bán, bọn nhỏ tò mò nhìn đông ngó tây, cái gì cũng cảm thấy vô cùng mới lạ.
Hợp tác xã mua bán ở huyện ít nhất lớn gấp ba bốn lần ở trong xã, các loại vật phẩm cũng rất phong phú.
Nếu đã ra ngoài chơi, Lý Nguyệt Nga cũng không keo kiệt, mua bánh đường và trứng gà cho bọn nhỏ, hơn nữa còn mua cả lê đông lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-240.html.]
Tô Mạt nhìn một vòng, không nhìn thấy chị Lưu đâu, có lẽ là nghỉ phép. Sau đó cô đi mua cuộn phim, lúc này là loại cuộn phim 12, có thể chụp 16 tấm, Tô Mạt trực tiếp mua 3 cuộn.
Mua xong đồ vật, cả nhà bắt đầu đi dạo trong huyện, Tô Mạt chụp rất nhiều ảnh cho cả nhà, chụp ảnh chung, ảnh đơn đều có.
Giữa trưa, cả nhà đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn trưa, gọi đồ ăn cho nhiều người như vậy thì quá xa xỉ, nên mỗi người chỉ ăn mì và bánh bao, tất cả đều do Lục Bá Minh trả tiền.
Cơm nước xong, cả gia đình lại đến rạp chiếu phim xem phim.
Đây là thời đại mà tám bộ phim mẫu xem trong tám năm, phim chiếu toàn bộ đều là những bộ phim đã từng xem, nhưng lần đầu tiên xem phim ở rạp chiếu phim, mọi người đều thấy rất hưng phấn.
Vé xem phim có giá một hào một vé, Lục Vệ Quốc mua, Lục Tiểu Lan thì mua nước có ga và bắp rang cho mọi người.
Bạn nhỏ Nhạc Nhạc hưng phấn cả ngày, khi tới rạp chiếu phim thì không nhịn được mà ngủ khò khò rồi.
Ngược lại An An thì rất nghiêm túc xem phim, đây cũng là lần đầu tiên cô bé thấy vật này.
Cái này được gọi là phim, tuy rằng hình ảnh so ra kém hơn tranh đá của cô bé nhưng thời gian lưu ảnh vẫn là khá dài, nhưng mà người ở trong đó khô khan quá đi mất.
Xem xong phim, cũng gần tới giờ nên mọi người đến trước cửa nhà tắm, ngồi máy kéo quay về.
Trên đường về, Lý Nguyệt Nga cảm thán với Tô Mạt: "Vẫn là cửa hàng bách hóa ở huyện tốt hơn, những cửa hàng trong huyện đúng là không đáng xem."
Đáng tiếc nếu mình không có xe thì khi đi thành phố lại quá xa.
Năm mới qua đi, mọi người lại bắt đầu làm việc.
Cuối tháng 2, Tô Mạt nhận được điện thoại từ Canh Trường Thanh, bảo cô đến văn phòng anh ta lấy đề thi phiên dịch.
Khi Tô Mạt đến, thuận tiện hỏi chuyện của bé Thảo, cô muốn trước khi rời đi sẽ xin được khen thưởng cho bé Thảo, vậy thì cuộc sống sau này của cô bé sẽ dễ dàng hơn.
Việc này liên can khá phức tạp, có hai bên đang tìm kho báu đó, một bên là thế lực bên ngoài, một bên là liên quan tới người nào đó, vậy nên vụ việc của La Viễn nhất thời đi vào bế tắc.
"Việc này tạm thời còn chưa ra được kết luận, nếu cháu muốn xin một khen thưởng cho cô bé ấy trước khi cháu rời đi thì chỉ có thể tìm một danh mục khác vẫn hơn." Canh Trường Thanh nói.
Tô Mạt gật đầu, xem ra chỉ có thể nghĩ cách khác.
Sau khi trở về, Tô Mạt dành hai ngày để dịch các câu hỏi kiểm tra dịch thuật từ Quảng Châu gửi đến, toàn là thư hỏi thăm và báo cáo về sản phẩm mới.
Việc này đối với Tô Mạt mà nói gần như không có gì khó khăn, vì thế rất nhanh đã phiên dịch xong, sau đó gửi trở lại theo địa chỉ mà Canh Trường Thanh cho.
Giữa tháng 3, Tô Mạt nhận được thư trả lời từ Quảng Châu, khẳng định khả năng ngoại ngữ của cô. Đồng thời, cô được mời tham gia kỳ thi tuyển dụng ở Quảng Châu vào cuối tháng 4.
Thông báo tham gia kỳ thi tuyển dụng này, đương nhiên Tô Mạt muốn đi.
Chỉ là sau khi Lục Trường Chinh gọi điện từ giữa tháng một đến nay lại không có tin tức gì nữa. Tô Mạt đến bưu điện gọi điện thoại đến phòng thường trực quân đội mới của Lục Trường Chinh, quả nhiên, Lục Trường Chinh còn đang tham gia tập huấn, chưa trở về.
Tô Mạt: “...”
Xem ra chỉ có thể dựa vào chính mình.
Sau khi Tô Mạt trở về đại đội, gọi điện thoại cho Đào Bồi Thắng, nói tình huống cụ thể cho anh ta biết, sau đó hỏi anh ta có thể liên lạc với sư đoàn trưởng hay không.
Lục Trường Chinh không có ở đây, cô chỉ có thể tìm lãnh đạo làm thủ tục theo quân trước và chuyển giao các vấn đề liên quan tới lương thực, bằng không khi cô tới bên kia, đã không có nhà ở lại còn không có lương thực, vậy chẳng phải thành không có hộ khẩu sao?
Đào Bồi Thắng nghe thấy thế, lập tức vỗ n.g.ự.c bảo đảm giúp cô hoàn thành, bảo cô chờ tin từ anh ta.