Ngày hôm sau, Đào Bồi Thắng đến công xã tìm Tô Mạt, nói Lục Trường Chinh đang tham gia một kỳ tập huấn rất quan trọng, không biết khi nào mới có thể trở về.
Anh ta đã báo cáo tình huống cho sư đoàn trưởng ở bên kia, rồi nói hôm nay sư đoàn trưởng sẽ luôn ở văn phòng chờ điện thoại của cô.
Việc này không thể trì hoãn được, giờ nghỉ trưa, Tô Mạt cầm số điện thoại mà Đào Bồi Thắng viết xuống, đến bưu điện gọi điện thoại cho sư đoàn trưởng.
Sau khi điện thoại kết nối, Tô Mạt nói nhu cầu của mình cho sư đoàn trưởng biết, hỏi có thể châm chước một chút xử lý thủ tục theo quân cho cô trước được hay không.
"Đồng chí Tô Mạt, chuyện này không thành vấn đề. Nhà ở quân đội của đồng chí Trường Chính đã được sắp xếp xong vào sáng nay, tôi cho người đi xuống sẽ hoàn tất thủ tục. Chỉ là, công việc của cô tạm thời vẫn còn không thích hợp, lỡ như cô không thi đậu công việc này, thì sắp xếp của quân đội bên này khả năng còn phải chờ một chút."
Tên nhóc Lục Trường Chinh này rất kén chọn, lúc trước nhờ vợ của anh đến nhà ăn hỗ trợ nhưng nhất quyết không đồng ý, nói vợ anh là dân ngồi văn phòng.
Lúc trước ông ấy còn tưởng rằng tên nhóc này chỉ khoác lác, nhưng bây giờ vợ anh đã đậu vòng đầu tiên của công việc ở trung tâm ngoại thương, xem ra đúng thật là có năng lực, nếu cho người ta đến nhà ăn thì quả là lãng phí nhân tài.
"Được, cảm ơn sư đoàn trưởng, vậy tôi ở bên này chờ thông tin của ngài. Nếu như không thi đậu, tôi sẽ chờ sự sắp xếp của quân đội, sắp xếp công việc gì thì tôi sẽ làm công việc đó." Tô Mạt nói lời cảm ơn, cũng nói số điện thoại của văn phòng công xã và đại đội thôn Lục gia cho sư đoàn trưởng.
Việc này đã xác định rồi, Tô Mạt cũng thở phào một hơi, sau khi cúp điện thoại, muốn đi hợp tác xã mua bán nhìn xem còn bán thịt gì không.
Hợp tác xã mua bán của công xã Hồng Kỳ, thường có thịt ba ngày một lần vào những ngày không nghỉ lễ, hôm nay tình cờ lại có thịt.
Hai đứa nhỏ đã hơn tám tháng tuổi, đã biết đi rồi, lượng vận động và ăn cũng nhiều hơn, cơ thể cũng đang lớn lên, vậy nên dinh dưỡng cũng cần phải theo kịp.
Vừa đến hợp tác xã mua bán thì thấy Dương Cảnh Minh đứng bên cạnh quầy của Lục Tiểu Lan, muốn nói chuyện nhưng không dám mở miệng, bộ dạng như bị bỏ rơi, trông rất đáng thương.
Tô Mạt thấy thế thì nhíu mày.
Sau tết, không biết vì sao Dương Cảnh Minh biết được tin tức Lục Trường Chinh đã được điều đi rồi từ đâu. Đã không có áp lực của Lục Trường Chinh, Dương Cảnh Minh bắt đầu bám lấy Lục Tiểu Lan.
Mỗi ngày hở ra một tí là đến hợp tác xã mua bán.
Lúc đầu là muốn đến gần nói chuyện với Lục Tiểu Lan, nhưng Lục Tiểu Lan không phản ứng với anh ta, vì thế đứng bên cạnh u oán nhìn, đúng là khiến người ta thấy phiền.
Ban đầu Lục Tiểu Lan còn đuổi anh ta đi ra ngoài, nhưng đuổi xong, anh ta lại đi mua đồ, cứ như vậy, đuổi nữa cũng không được.
Hơn nữa, dường như Dương Cảnh Minh còn thu mua cả đồng nghiệp của Lục Tiểu Lan, mỗi ngày đều có đồng nghiệp khuyên Lục Tiểu Lan phục hôn với anh ta, Lục Tiểu Lan thật sự bị làm phiền đến không thể chịu nổi.
Nếu Dương Cảnh Minh làm ra chuyện gì quá khích, cô ấy còn có thể tố cáo người ta lưu manh, nhưng Dương Cảnh Minh chỉ đứng từ xa nhìn hoặc đi theo, chưa làm gì cả, nên không thể nói anh ta.
Dương Cảnh Minh thấy Tô Mạt tới mua đồ, ngược lại không đứng đó xem nữa, mà trực tiếp xoay người rời đi.
Tô Mạt đến chỗ bán thịt trước, mua một cân thịt.
Cũng không dám mua nhiều, sau khi hai đứa nhỏ bắt đầu ăn nhiều hơn, mỗi lần có thịt đều mua về, từ khi Lục Trường Chinh đi Quảng Châu thì không gửi phiếu tới, số phiếu thịt mà cô tích cóp lúc trước đã dùng kha khá rồi.
Mua thịt xong, Tô Mạt đến trước mặt Lục Tiểu Lan, thấp giọng: "Hay là, tìm lúc nào đó, hai ta lén đánh Dương Cảnh Minh một trận." Nếu không cứ ngày nào cũng như vậy thì rất phiền.
Hai người bọn cô cũng luyện võ một thời gian, đánh con gà Dương Cảnh Minh đó cũng không Tô Mạt ra tay, chỉ cầm Lục Tiểu Lan ra tay là đủ rồi.
Lục Tiểu Lan xua tay: "Đừng, chị ba, em coi anh ta là đầu gỗ, không nhìn tới là được."
Nếu như Phương Xuân Phương biết cô ấy đánh con trai bà ta chắc chắn sẽ chạy tới cửa gây chuyện, cô ấy không sợ bà ta tới gây chuyện, chỉ là không muốn rước phiền phức cho chị ba.
Tô Mạt cảm thấy như thế không phải cách hay, mỗi ngày anh ta đều như vậy, chẳng phải là chặt đứt con đường tái hôn của Lục Tiểu Lan sao?
Ở thời đại này, tái hôn vốn không dễ dàng, lại có một người chồng trước suốt ngày dây dưa, vậy càng không có ai dám trêu chọc.
Nên nghĩ cái cách mới thì hơn.
Hoặc là dời mục tiêu của Dương Cảnh Minh, hoặc là đe dọa anh ta một trận, để anh ta không còn dám đến dây dưa với Lục Tiểu Lan nữa.
Không đợi Tô Mạt nghĩ ra cách tốt để thu thập Dương Cảnh Minh, bên phía nhà họ Lục lại xuất hiện phiền phức mới.
Trong mấy ngày liên tiếp, có người tới cửa đến tìm Lý Nguyệt Nga, nói muốn làm mai cho Lục Tiểu Lan, có người ở trong đại đội, cũng có thân thích bên nhà mẹ đẻ của Lý Nguyệt Nga.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-241.html.]
Chuyện này khiến Lý Nguyệt Nga tức giận, từ chối tất cả.
Người ở đại đội e dè với thân phận bí thư của Lục Thanh An nên trước mặt không dám nói gì, chỉ dám nói ở sau lưng.
Nhưng bên phía nhà mẹ đẻ của Lý Nguyệt Nga tới, một chị dâu họ tự cho là đúng của Lý Nguyệt Nga, nói một tràng dài.
Trước thì hạ thấp Lục Tiểu Lan nói không đáng giá một đồng, lại bày ra dáng vẻ tôi đây xem bà là họ hàng thân thích nên mới miễn cưỡng đồng ý, muốn gả Lục Tiểu Lan cho người cháu trai đã c.h.ế.t ở phía nhà mẹ đẻ của bà ta làm tục huyền.
Lý Nguyệt Nga nghe thế thì thật sự tức muốn điên, lập tức cầm cây chổi đánh người ra khỏi cửa.
Chị dâu họ đó của bà ấy lập tức ở nhà họ Lục mắng mỏ, nói vô cùng khó nghe, cái gì mà Lục Tiểu Lan không thể sinh con, còn không biết sinh hoạt ra sao, tác phong có vấn đề, đã ly hôn rồi mà còn dây dưa không dứt với chồng cũ.
Lý Nguyệt Nga tức giận đến mức đánh bà ta một trận, cho đại đội một đợt chuyện cười để bàn tán.
Lục Tiểu Lan tan làm trở về, từ miệng của mấy bà thím trong thôn mà biết được, trong lòng vô cùng khổ sở, âm thầm ra quyết định.
Bản thân cô ấy có thể nhịn nhưng làm liên lụy đến cha mẹ, thật sự quá bất hiếu.
Buổi tối, Lục Tiểu Lan nói với Tô Mạt: "Chị ba, em muốn đi Quảng Châu với chị, giúp chị trông con, chị lo phần ăn cho em ăn là được. Chị xem có được không?"
Tô Mạt cả kinh, trực tiếp ngồi dậy: "Em nghĩ kỹ rồi sao? Em bàn bạc với cha mẹ chưa?"
Lục Tiểu Lan gật đầu, kiên định nói: "Nghĩ kỹ rồi. Nếu em còn ở đây, Dương Cảnh Minh sẽ không bỏ qua, những người nhiều chuyện ở trong thôn cũng sẽ bàn tán không ngớt. Bây giờ nếu em rời đi, ngọn nguồn bàn tán không ở đây, mọi chuyện có thể ngừng lại."
"Em sẽ nói rõ với cha mẹ, em đi Quảng Châu vài năm, sau đó sẽ trở về."
"Công việc em cũng đã nghĩ kỹ, trước tiên để chị cả làm việc đó, mỗi tháng đưa cha mẹ mười tệ, để cha mẹ trả thù lao cho chị ấy."
"Chị ba, nếu chị đồng ý, em sẽ cùng chị đến Quảng Châu."
"Tất nhiên là chị đồng ý, chị chỉ sợ chậm trễ em."
Dù sao hai đứa bé vẫn đang còn nhỏ, thật ra cô cũng không yên tâm khi đưa đến nhà giữ trẻ. Tay nhỏ chân nhỏ, thông minh thế nào cũng không đánh lại được mấy đứa bé lớn hơn. Vốn dĩ cô tính khi đến Quảng Châu, xem mẹ có tiện mang theo con đi làm hay không, nếu tiện thì mang con qua bên đó nhờ bà một chút rồi tính sau.
Bây giờ Lục Tiểu Lan nguyện ý đến trông con cho cô, đương nhiên cô giơ hai tay tán thành, không chỉ có cho cơm ăn mà còn trả tiền lương nữa.
"Không trễ nải, không trễ nải, chị ba, thật sự cảm ơn chị." Lục Tiểu Lan thở phào nhẹ nhõm, Tô Mạt đồng ý thì tốt.
"Vậy cha mẹ có đồng ý hay không?" Xa như vậy, Tô Mạt nghĩ Lý Nguyệt Nga không chắc chắn có thể đồng ý.
"Em sẽ thuyết phục họ."
Ngày hôm sau, Lục Tiểu Lan dậy thật sớm, về nhà họ Lục nói chuyện với cha mẹ cô ấy.
Lý Nguyệt Nga không đồng ý đúng như Tô Mạt đoán, có điều Lục Tiểu Lan hiểu mẹ của cô ấy, lôi tình lôi lý nói ra một phen, sau đó lại nói ra chuyện của hai đứa nhỏ, nói lúc trước cô ấy nghe đồng nghiệp nói ở nhà giữ trẻ đứa lớn đánh đứa nhỏ, khiến Lý Nguyệt Nga sợ tới mức sững sờ.
Nghĩ đến hai đứa cháu ngoan cũng sẽ bị đánh, lại nghĩ, thật ra Lục Tiểu Lan nói cũng có lý, vì thế miễn cưỡng đồng ý.
Thu phục được Lý Nguyệt Nga, Lục Thanh An lại giải quyết dễ hơn, thuyết phục được trong ba câu.
Lục Tiểu Lan lại nói với Lục Bá Minh, Lục Bá Minh rất tán thành việc con cháu có cơ hội đi ra ngoài nhìn xem, tất nhiên không ngăn cản.
Nhưng đề xuất một chút ý kiến cho công việc của Lục Tiểu Lan.
"Công việc đó của cháu đừng nói trực tiếp cho ai, cháu cứ dứt khoát bán đi. Gọi hai nhà chúng nó tới, ai đưa tiền thì cho nhà nấy."
"Theo giá thị trường bây giờ, công việc đó của cháu bán bốn năm trăm tệ là không thành vấn đề, cháu cứ theo giá hiện hành mà bán."
"Nhưng mà, bán công việc đó thì sau này cháu trở về làm sao?" Lục Tiểu Lan có hơi chần chờ.
Lục Bá Minh xua tay: "Cháu trông con cho anh chị ba cháu, cháu cảm thấy lấy nhân phẩm của bọn nó, nếu cháu muốn trở về, bọn nó sẽ không tìm một công việc cho cháu sao?"
Lục Tiểu Lan nghĩ ngợi, quả đúng thế, đành nói: "Được, vậy cháu sẽ làm theo lời ông nói."