Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 242

Ban đêm, sau khi ăn cơm tối xong, Lục Tiểu Lan gọi nhánh đầu, nhánh thứ hai và cả Tô Mạt vào phòng khách nhà họ Lục.

Lục Tiểu Lan nói chuyện cô ấy muốn rời khỏi nơi này và đi theo Tô Mạt tới Quảng Châu một thời gian, sau đó nói muốn bán công việc của mình, cô ấy hỏi nhánh đầu và nhánh thứ hai có ai muốn công việc này không.

“Anh cả anh hai, em đã đi hỏi rồi, nếu em bán công việc của em thì có thể kiếm được năm trăm tệ, nếu người trong nhà muốn mua thì em bán bốn trăm tệ.” Lúc này, giá bán công việc bình thường là hai năm tiền lương.

“Mọi người đều biết đãi ngộ trong công việc này của em, hai mươi bốn văn tiền một tháng, mỗi tháng còn có một vài phiếu trợ cấp, ngày Tết còn được chia cho không ít sản phẩm bị lỗi nhỏ. Mùa ế khách thì được nghỉ ngơi bốn ngày trong một tháng, mùa đắt hàng thì không có ngày nghỉ.”

Trong thời kỳ thiếu thốn vật tư này, trong nhà có người làm việc tại hợp tác xã mua bán thì là chuyện rất tốt, có nghĩa rằng nếu người trong nhà muốn mua gì thì không cần phải đi tranh giành giống như người ta, có thể nhờ người trong nội bộ giữ hàng hộ, đến lúc đó tới mua là được.

Bởi vậy, mặc dù công việc ở hợp tác xã mua bán có tiền lương khá ít nhưng cực kỳ nổi tiếng. Công việc này không chỉ dễ làm mà còn dễ có thể diện. Người gan dạ thì còn có thể lợi dụng công việc này để kiếm thêm không ít thu nhập, ví dụ như chị Lưu ở hợp tác xã mua bán ở huyện.

Lục Tiểu Lan nói xong, Lưu Ngọc Chi nhanh chóng nói: “Em gái, nếu không thì em bán cho chị đi? Phần lớn thời gian anh cả của em đều ở nhà nên có thể chăm sóc cho con cái, chị đi làm cũng không sao.”

Lục Tiểu Lan không trả lời mà hỏi Lục Quế Hoa: “Chị dâu hai, chị nghĩ như thế nào?”

Ban đầu Lục Quế Hoa cũng muốn công việc này, nhưng khi cô ấy nghĩ tới việc nếu hai người đều đi làm thì hai đứa trẻ trong nhà sẽ không có ai trông coi, cô ấy vừa chần chờ thì đã bị Lưu Ngọc Chi giành trước.

Nhưng mà Lưu Ngọc Chi đã nói như vậy, cô ấy tranh giành thì không có ý nghĩa gì: “Chị dâu cả thì em bán cho chị ấy đi.”

“Được, chị dâu hai không có ý kiến gì thì em sẽ bán cho chị dâu cả.” Lục Tiểu Lan đập bàn.

Lưu Ngọc Chi vui mừng không thôi: “Vậy thì ngày mai chị sẽ bảo anh cả em đưa tiền cho em.” Hai năm nay nhánh đầu cũng có chút của cải, mặc dù không nhiều nhưng mua công việc với giá bốn trăm tệ thì vẫn trả được.

Sau đó cô ấy nói với Lục Quế Hoa: “Em dâu nhì à, sau này em muốn mua cái gì thì cứ nói với chị, nếu có sản phẩm bị lỗi nhỏ thì chị sẽ đưa cho em trước.”

Nhánh thứ hai không tranh giành công việc với cô ấy thì cô ấy sẽ vui vẻ lấy lòng. Cô ấy làm chị dâu cả nên vẫn phải tỏ vẻ khoang dung.

Bàn bạc xong thì mọi người giải tán, khi quay về, Lục Quế Hoa gọi Tô Mạt lại: “Em dâu ba, em có bán công việc của mình không?”

Tô Mạt sững sờ, giải thích: “Chị dâu hai, công việc của em thuộc ban ngành chính phủ nên không thể bán.”

“A? Vậy em tới Quảng Châu thì em sẽ bị mất việc?”

Tô Mạt gật đầu.

Trên mặt Lục Quế Hoa có sự tiếc nuối, cô ấy nghe người ta nói công việc của em dâu ba này, tiền lương mỗi tháng còn cao hơn chồng cô ấy, cứ như vậy mà mất việc thì rất tiếc.

Ban đêm, Lưu Ngọc Chi phấn khởi không ngủ được nên lăn lộn trên giường.

Nếu sau này chồng của cô ấy có thể thăng chức làm việc ở tổ chức tín dụng, thì nhà cô ấy là gia đình có vợ chồng làm công nhân viên chức, sau chuyện này, bọn nhỏ có thể có nhiều lựa chọn trong việc kết hôn.

Hơn nữa công việc này của cô ấy còn có thể truyền cho con cái, chờ Quốc Cường lớn lên, nếu cậu bé không có việc làm thì cô ấy sẽ truyền công việc này cho Quốc Cường.

Đây chính là chuyện cả đời, cái giá bốn trăm tệ này quá đáng giá, cũng nhờ cô em chồng nhà mình nên cô ấy mới được lợi như vậy.

“Ngày mai khi anh đi lấy tiền thì lấy thêm mười tệ để đưa cho Tiểu Lan. Anh nói em cho con bé tiền tiêu vặt, Quảng Châu là thành phố lớn nên tốn rất nhiều tiền.” Lưu Ngọc Chi đánh Lục Hành Quân.

Ban đầu Lục Hành Quân đã ngủ thiếp đi, anh ấy bị Lưu Ngọc Chi đánh tỉnh thì bất đắc dĩ: “Được rồi, anh biết rồi, em mau ngủ đi.”

Lục Hành Quân thấy cái mũi của vợ mình nở to ra thì hơi khó chịu trong lòng, anh ấy vất vả lắm mới có thể kiếm việc để làm, kết quả vừa đảo mắt vợ anh ấy đã có tiền lương cao hơn anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-242.html.]

Muốn tăng địa vị trong gia đình này thật không dễ dàng, sau này anh ấy phải cố gắng hơn mới được.

Ngày thứ hai, Lục Tiểu Lan đưa Lưu Ngọc Chi đến hợp tác xã mua bán, cô ấy nói chuyện muốn chuyển việc cho Lưu Ngọc Chi với chủ nhiệm.

Sau đó, cô ấy dẫn Lưu Ngọc Chi đi làm hai ngày, chờ đến khi cô ấy quen tay thì hai người đi xử lý giấy tờ, Lục Tiểu Lan nghỉ ở nhà không đi làm nữa.

Đúng lúc tuyết tan trong khoảng thời gian này, năm ngoái tuyết lớn, vì đề phòng lũ lụt nên tất cả cán bộ công xã đều xuống nông thôn đốc thúc các đại đội làm tốt công tác chống lũ.

Cho nên mấy ngày nay Dương Cảnh Minh về nông thôn, chờ anh ta quay về thì phát hiện Lục Tiểu Lan lại chuyển việc nên cực kỳ tức giận.

Người phụ nữ này thật sự nhẫn tâm! Vì không thấy anh ta mà thậm chí ngay cả công việc cũng không cần.

Lúc này Dương Cảnh Minh chạy xe tới thôn Lục Gia, vừa tới trước cổng nhà họ Lục thì thấy Lý Nguyệt Nga cầm chổi đánh hai người thím, anh ta bị dọa đến mức vội vàng dừng xe lại. Anh ta chần chờ ở bên ngoài một lúc rồi cuối cùng vẫn quay đầu xe rời đi.

Buổi chiều, chuyện Lục Tiểu Lan bán công việc của mình cho chị dâu cả lan truyền khắp đại đội, những người ban đầu để ý tới công việc của Lục Tiểu Lan thì không muốn nữa.

Công việc này của cô ấy cũng bị mất, làm việc nhà nông như nhau thì ai mà muốn cưới người đã từng có chồng? Tuy nói anh ba của cô ấy làm quan lớn, nhưng nghe nói anh ấy bị điều đến Quảng Châu xa xôi, phép vua thua lệ làng, sao có thể lo lắng chuyện ở đây được.

Cứ như thế, nhà họ Lục trở nên vắng vẻ.

Trong khoảng thời gian này Tô Mạt cũng rất bận rộn, cô ấy có công việc hằng ngày phải làm, cô ấy phải viết tổng kết thí nghiệm gây giống vào mùa đông năm ngoái, cô ấy viết phương pháp tốt mà cô ấy đọc trong sách với hình thức đề xuất, hiy vọng người trong hội nghiên cứu nông nghiệp huyện có thể dọc theo cái phương pháp này để thử nghiệm.

Mặc dù cô không còn xử lý công việc trong phương diện này nhưng cô có thể viết thư nặc danh cho cao thủ ở phương diện này, xem thử có thể nhanh chóng cải thiện vấn đề lương thực của quốc gia này không.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của phần lớn người làm khoa học, vào ngày mười bảy tháng hai viện khoa học đã thông báo sẽ phát hành “Báo cáo khoa học”.

Đến lúc đó, Tô Mạt có thể từ hiểu trình độ nghiên cứu nông nghiệp hiện tại từ trên sách báo.

Sau khi giúp xong, Tô Mạt lại xử lý chuyện bé Thảo xin được thưởng.

Sau khi bàn bạc với Phó Minh, cuối cùng hai người vẫn quyết định lấy lý do “Cung cấp manh mối hỗ trợ cảnh sát phá án” để khen thưởng cô bé, về phần cung cấp manh mối gì thì không công bố, Tô Mạt cũng dặn dò bé Thảo không nên kể chuyện cô bé phát hiện những người đó.

Phần thưởng Tô Mạt xin đều là đồ sử dụng tiết kiệm thì dùng được lâu, một là công xã bỏ tiền tiến hành tu sửa nhà cũ của bé Thảo; hai là bé Thảo có thể đến trường tiểu học công xã học miễn phí; ba là công xã liên tục thưởng cho bé Thảo thêm môt trăm cân lương thực trong năm năm.

Cộng thêm ban đầu đại đội có lương thực tính theo đầu người, chí ít có thể bảo đảm cô bé này sẽ không đói bụng.

Về phần tiền, Tô Mạt không xin, cô sợ một đứa bé cầm tiền thì sẽ rước lấy tai họa không cần thiết.

Nghe thấy Tô Mạt phải rời đi, bé Thảo rất không nỡ, nước mắt lưng tròng nhìn cô: “Thím ơi, sau này thím có quay về đây không ạ?”

Người đối xử tốt với cô bé quá ít, ngoại trừ anh trai thì cũng chỉ có thím và gia đình bác Cố.

“Có, nơi này cũng là nhà của thím, chờ khi thím được nghỉ thì thím sẽ quay về thăm cháu.” Tô Mạt trấn an cô bé.

“Thím đã xin cho cháu được đi học miễn phí, cháu nhớ phải đi học ở trường tiểu học công xã vào tháng chín, mặc dù hơi xa một chút, nhưng trong này không có ai biết cháu, cháu nhất định phải học cho giỏi, cháu biết chưa?”

“Đến lúc đó khi thím về thì sẽ kiểm tra bài tập của cháu. Có cái gì không hiểu thì tới hỏi mọi người trong gia đình bác Cố.”

Bé Thảo gật đầu thật mạnh, cô bé sẽ không để cho thím thất vọng.

Sau khi rời khỏi chuồng bò, Tô Mạt tới tìm đội trưởng Lý, nói bé Thảo đã lập công nên nhờ đội trưởng Lý để ý tới cô bé, khi tới tháng chín thì ông ta sẽ sắp xếp người dẫn cô bé tới trường tiểu học công xã để báo danh.

Đội trưởng Lý vốn không phải là một người có lòng dạ xấu xa, ông ta gật đầu đồng ý, ông ta nói đến lúc đó ông ta sẽ tự đưa cô bé đi.

Bình Luận (0)
Comment